Nội tâm Nam Cung Viêm rối rắm cùng khiếp sợ, đáng tiếc hai người khác hoàn toàn không để ý
đến, một ăn vui vẻ, một người khác căn bản đã đem hắn thành không khí.
Khi Liễu Trì bưng trái cây tiến vào, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. xác định không khí nói chuyện của vương gia với tên tiểu tử kia rất hòa hợp, mà nhị
hoàng tử bên kia cũng một mặt khiếp sợ và ngốc trệ.
"Vương Gia, trái cây đã lấy ra rồi!" Liễu Trì tiến lên trước đem mâm đựng trái cây trên tay để xuống.
"Ừ, quả nho này thoạt nhìn có vẻ rất ngọt rất to, mẹ rất thích ăn, cái này
không tồi!" Vừa nhìn thấy trái cây được để lên bàn, Thư Vũ Trạch hoan hô một tiếng trực tiếp đưa tay đã cầm một chùm nho.
"Mẹ ngươi thích ăn nho!" Nhìn Thư Vũ Trạch vui vẻ ra mặt, Nam Cung Thần đem lưng tựa
vào lưng xe lăn phía sau, mặt vừa lòng nhìn Vũ Trạch ăn nho, bất thình
lình mở miệng.
"Đúng vậy nha, mẹ cũng thích ăn trái cây, mẹ từng
nói người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa đói cực kỳ, cho nên cơm
là phải ăn, mà trái cây chính là thuốc điều hòa cuộc sống, bữa ăn chính
là món chính, trái cây chính là đồ ăn vặt! Mẹ của con nói đều rất có đạo lý, cho nên mới dạy ra con thế này, một người con trai thông minh lanh
lợi!" Thư Vũ Trạch ăn vui vẻ, rất thích ý trả lời về những nghi hoặc của cha đối với mẹ mình, đồng thời không quên khích lệ chính mình một phen.
"Như vậy, làm con trai nhị thập tứ hiếu của ta, có phải con nên nói cho Bổn
vương biết, mẹ ngươi là người nhà ai!" Hơi híp mắt lại, Nam Cung Thần
rất là tò mò người mẹ trong miệng của cậu.
"Mẹ của con là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ, không chỉ có người đẹp, còn dịu dàng thiện
lương, thông minh có tài, xinh đẹp như hoa, cơ trí siêu quần, làm việc
dứt khoát, động tác linh xảo, biết ăn nói, có thể chạy có thể nhảy, có
cách dạy con. . . . . ."
Vừa nhắc tới Thư Nhã Phù, Thư Vũ Trạch
rất vui vẻ thả quả nho trong tay ra, bộ mặt phớt tỉnh, bẻ ngón tay đếm
điểm tốt của mẹ mình, kể ra mọi thứ.
Nam Cung Viêm đối với quan
hệ hai người trước mắt thật sự là càng ngày càng mơ hồ, tên tiểu tử này
gọi Nam Cung Thần là cha, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. mà Nam Cung Thần lại
không biết mẹ cậu ở nơi nào, không biết người thân yêu thích, những thứ
này cũng thôi đi, nhưng thấy thế nào cũng giống như là bé trai đang giới thiệu mẹ của cậu với Thập đệ.
Hơn nữa, có cách dạy con. . . . .
Cách dạy con cũng có thể dạy ra quấn lấy một thủ lĩnh sát thủ, lại một
bộ gian thương buôn bán tin tức, chính là lừa gạt của hắn một ngàn lượng vàng!
Cái bộ dáng này chẳng lẽ chính là có cách dạy con!
Vậy nếu như không biết cách dạy con thì sao đây? Y rất muốn biết nếu nói như vậy, tiểu tử trước mắt sẽ trở thành cái bộ dạng gì.
Khi mà Nam Cung Viêm vẫn còn rối loạn trong suy nghĩ, Thư Vũ Trạch cũng là
đã kể xong một chuỗi dài từ ngữ ca ngợi, sau đó tổng kết: "Mẹ của con
chính là một người phụ nữ hoàn mỹ không có khuyết điểm, cha yêu quý bỏ
lỡ việc này có thể sẽ không có điện thờ, như thế nào, sẽ cưới mẹ con!"
Mặc dù đã đặt sính lễ rồi! Câu cuối cùng này Vũ Trạch không nói ra, lời này nếu như nói ra, vậy sẽ làm cho thân phận của cậu và mẹ sáng tỏ rồi.
"Con trai vẫn nên ngoan ngoãn trở về uống sữa! Cha yêu quý của người không
bao lâu nữa sẽ tìm mẹ kế cho ngươi rồi!" Nam Cung Thần nhìn Vũ Trạch,
cảm thấy cả người nhu hòa hơn, cảm giác nhìn cánh môi nâng lên một nụ
cười, hơi hơi nhíu lông mày trực tiếp nói.
Tìm mẹ kế!
Đáng tiếc, ngài phải cưới vào cửa chính là mẹ của cậu, Thư Nhã Phù, ngài
thật là không phân biệt tốt xấu, cư nhiên để mẹ và con trai thông minh
như hắn ở bên ngoài nhiều năm như vậy!
“Cha yêu quý, ngài thật là không phân biệt tốt xấu, ngài nhất định sẽ hối hận! Mẹ của ta đi ra
ngoài, người muốn cưới thì từ chỗ cửa Tề Vương phủ này xếp hàng đến
ngoại thành, hơn nữa ta đây là một người con trai đáng yêu người gặp
người yêu hoa gặp hoa nở, vậy càng làm cho một đám người giành bể đầu!"
Vẻ mặt Thư Vũ Trạch khi dễ cộng thêm đáng tiếc, nhìn Nam Cung Thần lắc
đầu một cái, thở dài nói.
Nam Cung Viêm đi lên trước, ngồi xuống
bên cạnh hai người, rất nghiêm túc hỏi: "Thập đệ, ngươi có quan hệ với
người này như thế nào? Cá người thực sự là cha con sao? Mẹ nó là ai,
không phải ngươi đã đưa sính lễ cho Hầu phủ rồi sao!"
Đối với đệ
đệ Nam Cung Thần này của mình, Nam Cung Viêm mang theo vài phần yêu mến
và cưng chiều, mặc đệ đệ này đã không cần người bảo vệ, năng lực cường
đại có thể bảo vệ mình bảo vệ người khác, nhưng hắn vẫn không tự chủ vẫn muốn bảo vệ người đệ đệ này, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mà Nam Cung Thần
cũng là người duy nhất trong các huynh đệ có tình cảm huynh đệ chân
chính với y.
"Tiểu Viêm Viêm, mặc dù ngươi bị lạnh nhạt rất không vui vẻ, nhưng cắt đứt người khác nói chuyện là rất không có đạo đức,
không thấy ta đang đàm hôn luận gả với cha yêu quý của ta sao!" Vẻ mặt
Thư Vũ Trạch nghiêm túc nhìn Nam Cung Viêm, quay đầu ném qua một cái
liếc mắt, một mặt đại nhân lên giọng dạy dỗ.
Đàm hôn luận gả!
Một từ ngữ, mặc dù khiến Nam Cung Viêm có chút im lặng, nhưng cũng không
thể không nói, lời nói này đúng là lời thật! Nhưng mà hắn chỉ là giúp đỡ cho mẹ hắn đàm hôn luận gả với Nam Cung Thần.
"Quên đi, xem Tiểu Viêm viêm ngươi lo âu như thế, nhất định là cảm thấy ta chỉ giới thiệu
mẹ của ta cho cha yêu quý, không giới thiệu cho ngươi, ngươi ghen tị!
Nhưng mà. . . . . ." Thư Vũ Trạch vẫy tay nhỏ bé đưa tới, sờ sờ ở trên y phục Nam Cung Viêm, lại vỗ vỗ: "Khí chất của ngươi kém hơn cha yêu quý
của ta, chớ nói tướng mạo, so sánh thấp hơn ngươi cũng đừng ghen! Giống
như ta vậy, người thập toàn thập mỹ rất khó sinh."
Đợi đến khi
nho và bánh ngọt dính trên tay được bôi hết lên người của Nam Cung Viêm, Thư Vũ Trạch đứng dậy, chạy thẳng đến ngoài cửa, chỉ để lại giọng nói
có mấy phần dí dỏm: "Cha yêu quý, Tiểu Viêm Viêm, hôm nào gặp lại sau
nhé...!"
Nam Cung Thần không ngăn cản Vũ Trạch rời khỏi, chỉ là
ánh mắt càng phát ra vài phần thâm thúy, nhìn về phía cửa như có điều
suy nghĩ.
Mà Nam Cung Viêm cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc: "Thập đệ,
ngươi biết lai lịch tên tiểu tử này sao? Tin tức U Minh cung là từ chỗ
của hắn có được, hắn cùng xuất hiện với Lê Hi của U Minh cung."
"Nhị Điện hạ, người này lần trước cùng Lê Hi xông vào Tề Vương phủ một lần,
hơn nữa lai lịch cổ quái, người của Ám Các cũng không tra được bất cứ
tin tức gì của hắn." Liễu Trì trầm giọng nói.
"Cái gì? Vậy tại sao. . . . . die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on." Ánh mắt Nam Cung Viêm nhìn về phía Nam Cung Thần.
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt Nam Cung Thần đã trầm xuống, lạnh lùng xoay người đẩy xe lăn rời đi.
"Liễu Trì, tiễn khách!" Một thanh âm lạnh lẽo từ ngoài truyền tới.
Mà sau khi Nam Cung Viêm rời đi, Nam Cung Thần cũng lạnh giọng ra lệnh:
"Sai người của Ám Các, điều tra tìm hiểu rõ tất cả gia đình có đứa bé từ năm tuổi đến mười tuổi trong thành Khai Dương,."
Hắn thật muốn xem đến tột cùng là người nào sau lưng tên tiểu tử này!