Vương Phi Báo Thù

Chương 1



(1)

Ta sống lại rồi.

Sống lại trong nỗi bàng hoàng của chính mình.

Nỗi đau điên cuồng vẫn còn như mới trong tâm khảm ta, giống như chỉ vừa mới trôi qua.

Ta cẩn thận mà ôm lấy cơ thể mình, cẩn thận mà cảm nhận hơi ấm nhân gian này.

Thật quen thuộc, cũng thật khác.

Khác với ta lúc nhịn nhục uất ức trong lòng, lẳng lặng khép mình làm một hiền thê.

Cũng khác với ta lúc điên cuồng châm lửa đốt cả phủ Thất hoàng tử sau thất đầu của con trai. Đam Mỹ Hài

Ở kiếp trước, ta gả cho Thất hoàng tử đương triều, dốc lòng làm một hiền thê lương mẫu phò trợ cho hắn.

Nhưng ngày ta lâm bồn, hắn lại đón kế muội của ta vào cửa, hùng hồn nói ta không xứng bằng nàng ta.

Kế muội là do một di nương sinh ra, không phải ruột thịt thân thích gì của ta.

Bởi vì phụ thân ta là Thừa tướng đương triều, nắm trong tay quyền cao chức trọng.

Nhưng đáng tiếc, ông ấy cũng chỉ là lập nghiệp từ thuở hàn vi, không phải từ gia tộc lớn.

Huyết mạch cũng quá đơn bạc.

Lại quanh năm đóng quân bên ngoài.

Sau khi mẫu thân mất, phụ thân lo lắng ta ở phủ không có ai chăm sóc.

Đúng lúc đó, Liễu di nương mang theo con gái bà ta đến nhắc lại tình xưa nghĩa cũ.

Không ngờ lại tự tay đưa sói vào nhà mình.

Tướng phủ cho Triệu Vi Nhu thân phận tiểu thư, lại đối xử với nàng ta chu đáo.

Nhưng đúng thật là khác máu tanh lòng.

Mẫu tử nàng đến phút cuối cùng vẫn cho rằng bản thân ti tiện thấp hèn, chỉ muốn diệt cả tướng phủ để thoả cơn hận trong lòng.

Bản chất ti tiện, lòng dạ nham hiểm, thiên lý bất dung.

Có lẽ trời cao cũng thấy được, cho nên mang ta trở lại, để mẫu tử nàng hiểu được nhân quả báo ứng.

Đang miên man suy tư, Triệu Vi Nhu đúng lúc bước vào.

“Tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh rồi.”

Ta không trả lời.

Triệu Vi Nhu nơm nớp một góc, cẩn thận rót một chén trà nóng.

“Thật may mắn là tỷ đã tỉnh lại, muội rất lo lắng cho tỷ tỷ.”

“Ồ, hoá ra muội muội mong nhớ ta như vậy. Thật là nghe thấy mà ấm lòng.”

Ta vừa nói vừa cười.

Nhưng có lẽ là ánh mắt ta quá mức khí thế, từ trong đáy mắt bắn ra nhiều tia hận thù.

Triệu Vi Nhu vội cụp đầu xuống, chuyển chủ đề.

“Tỷ tỷ, muội nghe nói vài ngày nữa là yến hội ngắm hoa của Đoan Kính công chúa.”

“Quan gia từ ngũ phẩm trở lên đều được mời.”

“Tỷ tỷ, phụ thân cũng đã đồng ý cho muội đi rồi, mong tỷ tỷ chỉ bảo muội nhiều hơn.”

Ta miết mắt nhìn.

Xem đi, bộ dáng này thật đúng là giống chim cút.

Thật không nghĩ được, đằng sau đó lại chất chứa những âm mưu ti bỉ.

“Nếu phụ thân đã đồng ý, muội cũng nên đi chuẩn bị kỹ càng rồi.”

Ta kiềm chế những câu nói mát trong lòng.

Quên đi, nàng nhịn được thì ta cũng sẽ nhịn được.

(2)

Ngày yến hội định mệnh đó, ta tuyệt đối không thể nào quên.

Hôm đó, ta vô tình bị rơi xuống nước, đúng lúc đó chỉ có Tiêu Cảnh Dực đi ngang vận dụng khinh công đưa ta lên bờ.

Cô nam quả nữ, khỏi phải nói thanh danh ta đã hoàn toàn mất sạch.

Nếu không muốn thanh đăng cổ phật cả đời, thì chỉ còn cách phải gả cho hắn mà thôi.

Ta luôn xem đó là một kỷ niệm đẹp, là khoảnh khắc định tình giữa ta và Tiêu Cảnh Dực.

Nhưng mãi sau này ta mới hiểu ra, lần rơi xuống nước đó hoàn toàn là nằm trong kế hoạch của hắn.

Hắn từ lâu đã muốn mượn sức tướng phủ để đăng lên đại vị.

Về sau phụ thân quyết trung với nước thì hắn lại nhẫn tâm huỷ diệt ông.

Ta khó khăn chống tay, cố kiềm nén nỗi hận trào dâng như thác lũ trong tâm.

Triệu Vi Nhu, ngươi muốn gả cho Tiêu Cảnh Dực lắm chứ gì?

Tỷ tỷ sẽ giúp ngươi hoàn thành mộng đẹp.

Đến lúc đó, có phúc tự hưởng, có hoạ thì cũng tự mình gánh hết luôn đi.

Mấy ngày tiếp theo, Triệu Vi Nhu đôi lúc cũng sẽ len lén nhìn về phía ta.

Không biết Tiêu Cảnh Dực đã hứa hẹn gì với nàng rồi.

À, chắc có lẽ là lời hứa với ngôi vị trắc phi của Thất hoàng tử phủ.

Kiếp trước, ngươi còn có thể làm trắc phi được.

Nhưng kiếp này, tỷ tỷ sẽ khiến ngươi ngay cả một thị thiếp cũng khó mà làm.

Ngày lành rất nhanh đã đến, xe ngựa đưa chúng ta từ chỗ sâm nghiêm đến nơi phố thị đông đúc.

Yến hội của công chúa quả nhiên không giống người thường.

Mặc dù ta là tiểu thư quan gia, việc tham gia yến hội là không thể thiếu.

Nhưng cũng ít khi thấy nơi nào hoành tráng thế này.

Cũng phải thôi, các hoàng tử cũng đã đến tuổi thành gia lập thất.

Mời hầu hết nữ nhi nhà quan ngũ phẩm trở lên đến dự, thực chất cũng là có ý đánh giá, kén con dâu cho hoàng gia.

Triệu Vi Nhu rất căng thẳng, nàng luôn cố gắng ưỡn ngực, học theo tư thái của ta sao cho giống nhất có thể.

Ta cười cười, cả quãng đường đều chỉ nhàn nhạt đáp lời nàng.

Mọi thứ trong yến hội diễn ra giống hệt kiếp trước, ta cũng đã sớm khắc sâu trong đầu óc.

Cho nên chẳng có sự cố nào xảy ra.

Dựa theo hiểu biết của mình về vị công chúa này ở kiếp trước, ta mang cho nàng một gốc tuyết liên quý hiếm.

Vị Đoan Kính công chúa này vốn xuất thân là công chúa thứ xuất, do phi tần sinh mà thôi.

Nhưng năm đó biên cương nổi loạn, phụ thân cùng Ngũ hoàng tử xuất quân bình định phản loạn.

Quân ta toàn thắng, nhưng các bộ lạc nơi đó đông đúc lại cắm rễ lâu đời.

Ngoài việc bình ổn ra thì không thể hoàn toàn triệt tận gốc.

Bởi vậy năm ấy, biên giới truyền tin trở về, nói rằng thủ lĩnh bộ tộc Duy Hãn yêu cầu liên hôn để đảm bảo lợi ích.

Có công chúa ở đây, bọn họ sẽ không làm phản và hoàn toàn phục tùng triều đình.

Đổi lại, triều đình cũng sẽ không thể đụng chạm đến bộ tộc họ.

Vì quốc khố sụt giảm sau quãng thời gian dài bình định phản loạn, hoàng thượng đã chọn vị công chúa duy nhất đủ tuổi khi ấy để gả đi.

Sau khi gả đi được tầm 5 năm, Duy Hãn vương đột tử.

Triều thần dâng tấu muốn đón công chúa về ở góa, không muốn Đại Hạ phải hạ mình tuân theo tập tục tái giá của Duy Hãn bộ.

Nhờ có công với nước, nàng được phong làm Đoan Kính công chúa, đãi ngộ không kém là bao so với đích nữ do hoàng hậu sinh.

Kiếp trước, ta cùng vị này chỉ gặp nhau dăm ba lần vào những dịp lễ lớn, còn lại cũng không hề có qua lại.

Mà nay nàng thay mặt mở yến hội, e là cũng còn mục đích phía sau.

Nàng sống nhiều năm ở biên cương khô nóng, tuyết liên ta tặng sẽ có ích cho nàng.

(3)

Rất nhanh, các hoàng tử như có hẹn trước mà lần lượt xuất hiện đông đủ.

Ngay cả Nhị hoàng tử, tức là Định vương, người đã có chính phi cũng có mặt.

Khung cảnh huynh đệ hài hoà, tỷ đệ tình thâm, cùng với cung cách đối đáp của hoàng gia ta đã sớm thuộc nằm lòng.

Cho nên ta có chút buồn chán.

Nhớ đến mục đích của mình hôm nay, ta chậm rãi dạo quanh bờ hồ.

Triệu Vi Nhu thấy vậy, cũng đi sát phía sau.

Phủ công chúa được xây rất đẹp.

Dường như cả mảnh trời sông nước đều được gói gọn ở nơi này.

Ngay cả hồ nước to trước mắt cũng vậy.

Làn nước trong vắt nhịp nhàng chảy qua, cả âm thanh réo rắt cũng vui tai không kém.

Ai biết kiếp trước lại oan nghiệt như vậy đâu.

Thấp thoáng quanh các bụi cỏ khóm hoa cũng có rất nhiều tốp người đứng.

Nhưng hầu như đều hơi xa nơi này.

Nhìn một lúc, ta thấy được góc áo màu trắng thêu kim ty quen thuộc lấp ló đâu đó ở phía xa.

“Tỷ tỷ, đóa sen kia đẹp thật đó, cứ như trong truyền thuyết vậy. Muội chưa từng thấy qua bao giờ, chúng ta lại gần xem thử đi tỷ tỷ.”

“Được thôi, phủ công chúa nổi tiếng có hồ sen tuyệt đẹp. Muội muội cũng có mắt nhìn lắm.”

Triệu Vi Nhu đứng ngay sau cánh tay ta, vô cùng khép nép.

Nhân lúc thấy nàng lùi lại hai bước lấy đà, ta xoay mạnh người, quật thẳng cả người nàng xuống hồ.

Xung quanh hồ chẳng có ai cả.

Không biết là trùng hợp hay cố ý nữa.

Ta cố ý đợi một lúc lâu.

Đến khi thấy nàng ngớp ngớp cũng đủ nước rồi.

Ta mới kêu lên.

“Người đâu, mau cứu lấy muội muội.”

“Người đâu, có ai không?”

Đám nha hoàn ban nãy được phân phó lui ra xa để bọn ta ngắm cảnh giờ nghe tiếng cũng vội chạy tới.

Nhưng chưa đợi bọn họ tới, một bóng dáng màu trắng thêu kim ty đã lao xuống hồ nước.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã dùng khinh công đưa Triệu Vi Nhu lên bờ.

Ta mỉm cười.

Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Ta bước lên một bước.

“Đa tạ công tử đã cứu mạng muội muội. Ơn cứu mạng nhường này, xin thay mặt muội muội cảm tạ công tử.”

Tiêu Cảnh Dực nghe giọng nói của ta, vội ngẩng đầu lên.

Tuy hắn chưa có biểu cảm gì, nhưng dù gì cũng từng là phu thê sống chung một kiếp, ta thừa khả năng nhìn ra từng tia tâm trạng của hắn.

Giờ khắc này, hắn đang tức giận.

Tức giận vì bị hố.

Hắn vội buông Triệu Vi Nhu trong lòng ra để cho kĩ.

Ngay lập tức, hắn thả nàng ta ra.

Tuy đứng cách một khoảng, ta vẫn có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ đó.

“Cảnh Dực.”

“Sao lại là ngươi?”

Ta lại mỉm cười uốn gối.

“Người đời đều nói, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp. Nay mạng nhỏ của muội muội được công tử cứu, cũng nên theo lý mà hành sự mới phải.”

“Không cần…”

“Ý công tử là không hài lòng muội muội ta sao?”

“Không phải, ta chỉ là làm theo phép mà thôi. Không thể thấy người chết mà không cứu được, cô nương không cần phải báo đáp.”

Ta cười nhạt.

Tiêu Cảnh Dực, kiếp trước lúc làm thế với ta, sao ngươi không nói thế đi.

Nhìn vẻ mặt thối đó của ngươi, ta thấy sảng khoái vô cùng.

Đôi bên đang giằng co, thì nghe tiếng hạ nhân thông báo công chúa đã đến.

“Chuyện gì xảy ra đây?”

“Thất hoàng đệ, ngươi làm gì ở đây?”

Tuy đã biết từ lâu, ta vẫn giả vờ kinh ngạc.

“Thì ra là Thất hoàng tử, thần nữ ngu dốt đã mạo phạm, mong Thất hoàng tử thứ tội. Thần nữ chỉ mong báo đáp ơn cứu mạng muội muội của Thất hoàng tử mà thôi.”

Đôi ba câu của ta cũng đủ để tóm gọn lại tình hình cho công chúa nghe.

Nàng giống như bừng tỉnh đại ngộ.

“Thì ra là thế, thất hoàng đệ đúng là trượng nghĩa. Chỉ là không rõ cô nương này xuất thân ra sao, gia phụ là ai? Nếu xuất thân không thấp thì hoàng đệ ngươi cũng có thể cho nàng một thân phận.”

“Bẩm công chúa, chúng thần xuất thân tướng phủ, gia phụ là Triệu Nhân.”

“Ồ, ra là nữ nhi của Triệu tướng. Nhưng ta nghe nói Triệu tướng quân chỉ có một nữ nhi, việc này giải thích thế nào?”

“Muội muội quanh năm không ra ngoài, chắc có lẽ công chúa chưa nghe danh nàng.”

Lời vừa dứt, ánh mắt công chúa nhìn Triệu Vi Nhu cũng thay đổi vài phần, giống như nhìn một đôi đũa mốc, đòi chòi mâm son.

Con người là vậy.

Ở triều Đại Hạ này, nữ tử nhà quan phải có một kỹ năng cơ bản.

Đó chính là giao thiệp xã hội.

Tố chất của một đương gia chủ mẫu chính là làm hậu phương, hậu thuẫn cho trượng phu thăng quan tiến chức.

Mà để làm được điều đó, móc nối quan hệ là kỹ năng không thể thiếu.

Một nữ nhi quanh năm không ra ngoài, nếu không phải bệnh tật ốm yếu thì e rằng cũng chỉ là một nha đầu thứ xuất không lên được mặt bàn mà thôi.

Nghĩ đến đó, Đoan Kính công chúa cũng ngừng ý định nhét người cho Tiêu Cảnh Dực.

Dù sao mặt mũi hoàng gia bắt buộc phải dát vàng.

“Nếu đã là vậy, bổn cung cũng không tiện nhúng tay nữa. Tuy việc xảy ra ở phủ bổn cung, nhưng người là do hoàng đệ cứu.”

“Quyết định ra sao cũng là ở hoàng đệ thôi, ta không tiện can thiệp.”

Lời nói âm điệu của công chúa dường như cũng cao hơn vài phần, tư thái bề trên giống như ban ơn cho Triệu Vi Nhu.

“Tạ tỷ tỷ.”

Sau một màn lời qua tiếng lại, cuối cùng công chúa cũng bỏ ngỏ một lời hứa nạp Triệu Vi Nhu làm thiếp.