Vương Phi Báo Thù

Chương 10:




(26)
Ồn ào gặp thích khách vẫn chưa điều tra ra nhưng hoàng thượng vẫn tiếp tục đi săn như thường.
Sau ngày hôm đó, hoàng thượng tổ chức yến tiệc với toàn bộ những người có mặt ở bãi săn.
Lúc đó, người nói trẫm là hoàng đế, là ngôi cửu ngũ chí tôn.
Những mưu đồ bất chính không thể chống lại ý trời, trẫm vẫn là hoàng đế.
Đại loại là vậy, hoàng thượng lần này có vẻ như không có động thái đại khai sát giới.
Nhưng như thế lại làm mọi người phải mang theo một nỗi sợ vô hình lúc đi săn.
Bởi vì bọn họ biết chuyện này vẫn chưa hề lắng xuống, hoặc có thể là hoàng thượng vẫn đang ngấm ngầm chờ ngươi lòi đuôi.
Sau chuyện đó, một vài vương công tông thất nhạy cảm nhận ra gió đã đổi chiều.
Gần đây thái tử đã không còn được trọng dụng lắm nữa.
Bắt đầu từ những chuyện đi tuần, khảo sát cho đến thay mặt đi làm công vụ, hoàng thượng đều giao cho người khác chứ không còn giao cho thái tử.
Nhiều tông thất bắt đầu nhận ra rằng cũng khá lâu rồi thái tử chưa làm được gì quan trọng cho quốc gia.
Phe cánh của hoàng hậu cũng rất lo sợ, nhưng lại không dám manh động.
Tránh lộ khuyết điểm cho người khác nắm.
Bất chấp bao nhiêu đợt sóng ngầm thì thu săn lần này Định vương Nhị hoàng tử vẫn đang được sủng ái do có công cứu giá.
Kể cả Tam hoàng tử cũng không bị trách phạt mà còn được ban thưởng.
Sau khi quay lại kinh thành, triều đình mới nổi lên từng lớp sóng rõ ràng.
Hoàng thượng không rõ có mưu đồ gì nhưng lại liên tiếp giao cho Nhị hoàng tử Tiêu Cảnh Thần nhiều công vụ quan trọng.
Mà Tiêu Cảnh Thần và Tiêu Cảnh Dực là một phe với nhau, cho nên ta không thể để bọn họ đắc thắng được lâu.
Những người được cài cắm bên cạnh Triệu Vi Nhu lặng lẽ truyền tin tức tới Duệ vương phủ.
“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây?”
“Tình hình Triệu Vi Nhu ở Thất hoàng tử phủ gần đây ra sao?”
“Bẩm tiểu thư, bụng nàng ta hiện tại cũng khá lớn. Trong phủ cũng không có địa vị gì, bị Thất hoàng tử phi chèn ép. Nhưng mà gần đây đỡ hơn chút, do cách đây ít ngày Thất hoàng tử yêu cầu nàng ta đặt một số thứ vào tướng phủ chúng ta.”
“Khi nào thì tiến hành?”
“Nô tì không rõ lắm, ám vệ chỉ truyền tin tức như vậy. Có lẽ vài ngày nữa Triệu tiểu thư sẽ hồi tướng phủ thăm hỏi di nương chăng?”
Ta cũng đoán là vậy.
Nhưng không ngờ Tiêu Cảnh Dực lại lớn gan như vậy.
Hắn dựa thế Tiêu Cảnh Thần đang được sủng để làm những chuyện đại nghịch bất đạo.
Cách làm cũng chẳng khác gì kiếp trước, dám đem chứng cứ mưu phản giá hoạ cho tướng phủ.
“Tiểu thư, nàng ta phản bội tướng phủ chúng ta!”
“Ả ta thì có bao giờ hướng về tướng phủ?”
Nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước, ta chỉ cảm thấy chán ghét không thôi.
Người ta thường nói sống ở đời đừng nên khinh người quá đáng, nhưng ta lại không thể không khinh thường hai mẫu tử nhà này.
Nói trắng ra chính là ăn nhờ ở đậu ở tướng phủ bao nhiêu năm nay, nhờ tướng phủ mới có thể đổi đời được.
Thế nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh cảm giác ti tiện về xuất thân, không bao giờ biết nhớ ơn của tướng phủ.
Ta nhớ kiếp trước, Tiêu Cảnh Thần có nói một câu.
Nếu chiếm không được, vậy thì huỷ diệt nó đi.
Bây giờ đến lượt ta thực thi phương châm đó rồi.
Tiêu Cảnh Diệp bước đến ôm lấy ta từ phía sau, đặt cằm lên vai ta.
“Chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là có một vài kẻ không muốn sống nữa thôi.”
“Ám vệ của bổn vương nàng cứ tuỳ ý sử dụng.”
Ta mỉm cười đặt tay lên đôi tay đang ôm lấy thắt lưng ta.
“Đa tạ vương gia, người tốt với thiếp quá. Thiếp nhất định sẽ hết mình hầu hạ vương gia.”
“Nói được thì phải làm được đấy nhé.”
Đúng như ta dự đoán, Triệu Vi Nhu rất nhanh đã ôm cái bụng bầu to trở về tướng phủ.
Hôm đó ta cũng trở về thăm phụ thân cùng Tiêu Cảnh Diệp.
Triệu Vi Nhu thấy ta thì giật mình.
Nàng ta lấy cớ bụng to không tiện nên cũng từ chối dùng bữa cùng chúng ta.
Có lẽ là cũng biết thân biết phận.
Triệu Vi Nhu nhanh chóng tiến đến viện của Liễu di nương.
“Nương, người nhất định phải giúp con chuyện này.”
“Nhu nhi, con đang nói gì vậy?”
“Lẽ nào con nói còn chưa rõ sao? Nương hãy đặt thứ này vào thư phòng của lão già đó đi, đây là mệnh lệnh của Thất điện hạ.”
“Thất điện hạ? Nhưng vì sao chứ?”
“Nương không hiểu sao? Bây giờ thái tử đã sớm thành hổ giấy rồi, những hoàng tử khác đều mạnh hơn hắn nhiều. Phe cánh của Định vương luôn vững vàng từ xưa nay, giờ là lúc nên hết mình tranh đoạt.”
“Như vậy thì sao? Điều đó đâu có liên quan gì đến tướng phủ?”
“Thất điện hạ phò tá Định vương, năm xưa nếu ngài ấy có thể cưới Triệu Vi Lan thì tướng phủ đã ngả về đây rồi. Đáng tiếc phụ thân già nên hồ đồ, cắm đầu gả nữ nhi cho một tên tàn phế. Dù bây giờ đã đi đứng lại được, nhưng phe cánh làm sao mạnh bằng Định vương chứ.”
Liễu di nương nhăn mày, trong đáy mắt hiện lên tia giãy giụa rõ ràng.
“Phụ thân kiên quyết không nghe, vậy thì chỉ có thể bị diệt trừ mà thôi!”
(27)
“Nhu nhi! Con không thể nói như vậy, tốt xấu gì năm đó tướng gia cũng rộng lòng thu nhận chúng ta. Nếu không vì vậy, mẫu tử ta nay đâu ở đây mà nói những chuyện xa vời như vậy chứ.”
“Nữ nhi không cần biết, Thất điện hạ đã lạnh nhạt với con lắm rồi, mấy tiện nhân trong phủ thì luôn gây khó dễ. Đây là chuyện quan trọng mà ngài ấy giao. Nếu con không làm được nữa thì con và đứa nhỏ sẽ không xong. Nương, người nhất định phải giúp con!”
Liễu di nương có vẻ rất kiên quyết.
“Chuyện này không thể nào! Dù gì tướng gia cũng có ơn với chúng ta. Tuy ta không ưa đại tiểu thư nhưng đó cũng chỉ là mức mâu thuẫn của nữ nhân. Còn chuyện này đã đến mức minh tranh ám đấu của triều đình, chúng ta không dây dưa nổi.”
“Nương, người chỉ nghĩ tới ân nghĩa gì đó sao? Ân nghĩa thì có đó, nhưng bao năm nay chúng ta sống ở đây có khác gì nô tì đâu? Nếu còn không biết tận dụng thời cơ thì bao giờ mới có thể ngẩng đầu với người ta?”
“Nhu nhi, sao ngươi có thể nói vậy chứ? Tóm lại là ta không thể làm chuyện này. Con không có gia thế như Thất hoàng tử phi, hắn cưới con là chỉ dựa vào tướng phủ. Con còn không nhận rõ điều này sao? Nếu không có tướng phủ chống lưng thì ngày sau con sống sao đây?”
“Con có đứa nhỏ trong bụng mà. Nếu con làm tốt chuyện được giao, Thất điện hạ nhất định sẽ không quên ơn con.”
“Thất điện hạ dù sao cũng là hoàng tử, nam nhân cao quý ít nhiều cũng máu lạnh vô tình. Đứa nhỏ trong bụng chắc gì sẽ được bình yên chứ? Con quên Thất hoàng tử phi rồi sao?”
Liễu di nương đang cố ép mình tỉnh táo trở lại.
Bởi vì chuyện mà Triệu Vi Nhu nói là quá lớn lao với bà ta, vượt ra khỏi những toan tính nhỏ mọn ngày thường nơi hậu viện của nữ nhân.
Ngay từ thời khắc biết Triệu Vi Nhu có liên hệ với Thất điện hạ là bà ta đã dấy lên một mối lo.
Xuất thân của hai mẫu tử bà ta không bao giờ quên, cho nên luôn có suy nghĩ thua kém người khác.
Ngay cả khi tướng phủ đối xử tốt với mình, bà ta cũng cho rằng mình đang được bố thí.
Chưa bao giờ bà ta dám mong Triệu Vi Nhu có thể trèo cao như vậy cả.
Đại tiểu thư còn có thể bởi vì nàng ta là đích xuất, gia thế của phu nhân tướng phủ năm xưa cũng chẳng vừa.
Cho nên gả làm vương phi là hợp lý.
Còn Triệu Vi Nhu thì có cái gì đâu.
Chính vì vậy, một miếng bánh lớn rơi xuống đầu mới làm bà ta lo lắng.
Nhưng lúc đó vì lòng tham quá lớn, cứ nghĩ rằng bám víu vào Thất điện hạ thì sẽ có cơ hội đổi đời.
Rốt cuộc cũng lại là mơ mộng hão huyền.
Quả nhiên là không bao giờ thoát được mấy chữ môn đăng hộ đối.
Khi xưa lão gia đòi gả Triệu Vi Nhu cho một nhà lành ở phương xa, bà ta vì lòng tham trèo cao nên mới nhất quyết không chịu.
Không ngờ hoàng gia bên trong lại tranh đấu kịch liệt như vậy.
Bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
Một bước đi sai, bước bước đều sai.
Giờ đây mẫu tử bà ta chỉ như cá nằm trên thớt, không thể đắc tội bên nào mà cũng không thể ngả theo bên nào.
Nếu không chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Liễu di nương nhìn thứ đồ mà Triệu Vi Nhu đưa, sau đó lẳng lặng cầm lên.
Giờ đây Triệu Vi Nhu đã bị lòng tham vấy bẩn đến mức không còn là chính mình.
Có cố gắng nói nàng ta cũng không quay đầu được nữa.
Trong mắt Liễu di nương ánh lên sự quyết tâm.
“Nương đã biết, nhất định sẽ cố gắng hết sức. Có gì nương sẽ truyền tin cho con.”
Triệu Vi Nhu vui vẻ đỡ bụng, dặn dò kỹ lưỡng rồi mới rời đi.
Liễu di nương ngay trong đêm đó đã bí mật cho người đến xin gặp ta.
(27)
“Liễu thị muốn gặp ta?”
“Không sai, di nương lén lút truyền tin đến. Có lẽ bà ta đang đợi tiểu thư che chở cho bà ta khỏi các tai mắt khác.”
Ta ngẫm nghĩ một chút, liền có thể hiểu được dụng ý của Liễu di nương.
Triệu Vi Nhu đến yêu cầu chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, bà ta làm sao mà dám làm.
Nhưng lại không thể đối nghịch với Tiêu Cảnh Dực.
Chỉ có thể vờ nhận lời, sau đó tính đường khác.
Chứng cứ giả đã có trong tay, bà ta phải tìm một chỗ dựa mạnh để nương nhờ.
Mà phụ thân là võ tướng, xưa nay tính tình hào sảng thật thà.
Nếu bà ta thẳng thắn đến gặp phụ thân xin nhận tội thì chắc chắn ông sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Đến lúc đó ngộ nhỡ như Tiêu Cảnh Dực biết được thì bà ta coi như xong.
Mà nay ta cùng Tiêu Cảnh Diệp đang ở trong tướng phủ, bà ta sợ mình cũng bị theo dõi cho nên dứt khoát đến xin chúng ta làm chỗ dựa.
“Cứ làm theo lời bà ta đi. Sau khi ta dùng bữa tối xong thì hãy cho vào.”
Nha hoàn lập tức làm theo.
Đúng giờ, Liễu di nương đến viện gặp ta.
Nữ nhân này bao lâu nay vẫn vậy, ẩn giấu lòng dạ thâm trầm bên dưới vẻ ngoài dịu dàng.
“Xin thỉnh an Duệ vương phi.”
“Miễn lễ đi.”
“Tạ ơn Duệ vương phi.”
Ta nhàn nhã cầm chén trà lên uống, để Liễu di nương ngồi chờ đến sốt ruột.
“Duệ vương phi, nô tì có chuyện muốn cầu kiến người.”
Rất tốt, biết tiến biết lùi.
Khác đứa con gái đầu óc ngu si của bà ta.
“Ồ, mời nói.”
“Duệ vương phi, nô tài biết được có người muốn ám hại tướng phủ chúng ta. Nô tài sức hèn tài mọn, không đương đầu nổi với những người này. Vì vậy mong được vương phi che chở.”
“Ngươi nói rõ ràng hơn chút đi.”
“Bẩm Duệ vương phi, có người gửi thư nặc danh cho nô tì, nói rằng phải đặt thứ này vào trong thư phòng của tướng gia. Nếu nô tài không làm theo thì sẽ thủ tiêu mẫu tử nô tài.”
“Thật sao?”
“Nô tài không dám nói dối, mong vương phi làm chủ.”
Nói xong, Liễu di nương trình lên bức thư nặc danh cùng với chứng cứ giả nóng bỏng tay kia.
Liễu thị này quả nhiên không phải dạng vừa.
Nhanh như vậy mà đã làm ra một bức thư giả để cho ta xem, hoàn toàn không khai ra Triệu Vi Nhu.
Ta cũng không buồn vạch trần mánh khoé nhỏ này.
Dù sao Triệu Vi Nhu trước sau gì cũng bị diệt trừ.
Không là ta thì cũng còn bao nhiêu người khác muốn trừ khử nàng ta.
Ta giữ lấy những thứ này, đồng thời chấp nhận yêu cầu của Liễu di nương.
Tiễn bà ta đi, ta bước vào căn phòng phía sau bức bình phong.
Nơi đó có Tiêu Cảnh Diệp đang ngồi nghe từ nãy đến giờ.
“Vương gia.”
“Thứ này chúng ta chắc chắn không thể giữ lại.”
“Đó là tất nhiên rồi, nhưng không biết vương gia định làm thế nào?”
Tiêu Cảnh Diệp lấy ra xem từng thứ, cuối cùng trầm ngâm nói.
“Vật ở đâu trả về chủ đó đi thôi. Hắc Tử, ngươi đem thứ này trả về chủ nhân của nó. Ngoài ra cũng viết một bức thư giả, nhớ làm cho giống chữ của Nhị hoàng huynh nhất.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Tiêu Cảnh Diệp lại lặp lại mánh cũ, đem thứ mà Tiêu Cảnh Thần cùng Tiêu Cảnh Dực muốn giá hoạ cho chúng ta trả về cho bọn họ.
Ta nhẹ nhàng xoa vai cho hắn, thầm cảm thấy may mắn.
May mắn là sau khi tái sinh, ta đã không từ chối vận mệnh làm vương phi.
Nếu không có Tiêu Cảnh Diệp chống lưng thì cho dù ta có biết trước mọi thứ cũng chưa chắc có thể chống lại tất cả các phe cánh kia.
Đời người dù sao cũng là có được có mất.
Ta đã có nhiều thứ mà người khác ao ước, cho nên từ bỏ vài thứ cũng chẳng sao.
Quy luật bù trừ chính là vậy.
Tham lam quá mức, cuối cùng mất nhiều hơn được.
(28)
Gần đây, Nhị hoàng tử đang đắc thế.
Thậm chí còn có xu hướng lấn át cả thái tử và hoàng hậu.
Hắn được giao nhiều trọng trách quan trọng, thay mặt hoàng đế thi hành công vụ.
Phe cánh nhà mẹ đẻ hoàng hậu cũng đang dần tiêu hao lực lượng.
Cho đến một ngày, Nhị hoàng tử cuối cùng cũng triệu tập tất cả mọi người vào cung.
Hắn nói có chuyện quan trọng cần bẩm tấu, yêu cầu đệ muội làm chứng.
Hoàng đế ngồi trên ghế khắc rồng phượng, bên cạnh là hoàng hậu.
Không hiểu tại sao, bà ta cứ có linh cảm chẳng lành.
Hoàng hậu đã sống trong cung đủ lâu để có thể nhạy cảm nhận ra sóng gió sắp đến.
Nhưng bây giờ đã ngồi ở đây, muốn tính kế cũng phải từ từ đã.
Dạo gần đây phe cánh nhà mẹ đẻ hậu thuẫn cho thái tử bị diệt đi rất nhiều làm bà ta ở trong cung lo lắng không thôi, nhất thời lơ là việc giám sát các hoàng tử.
‘’Nhị hoàng huynh có chuyện gì quan trọng mà đột nhiên triệu tập chúng ta?’’
‘’Tất nhiên là chuyện quan trọng.’’
Hoàng đế xoa ngọc bội, chậm rãi nói: ‘’Ngươi nói đi.’’
‘’Bẩm phụ hoàng, gần đây nhi thần lãnh trọng trách bàn giao thông thương với xứ Đông La. Trên đường đi có nghe nhắc đến nhiều thứ thú vị, sau đó nhi thần đích thân điều tra. Nhờ vậy mà phát hiện ra nhiều chuyện ẩn khuất, nay kính mong đế hậu cùng các đệ muội chứng giám cho ta.’’
Tiêu Cảnh Thần ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, rất có khí khái của trữ quân.
‘’Bẩm phụ hoàng, không biết người có còn nhớ dịch bệnh kỳ quặc nhiều năm về trước hay không ạ? Chính vì căn bệnh đó mà bao nhiêu người phải ra đi, kể cả hoàng tổ mẫu cũng không thoát khỏi. Tuy là sau đó may mắn được chữa trị nhưng sức khỏe người vẫn suy giảm đáng kể.’’
‘’Thậm chí vô số người bị xử tử, dẫn đến năm đó trong cung hỗn loạn vô cùng. Nhiều năm nay thái y vẫn nghiên cứu rất kỹ, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra được phương thuốc. Chúng ta vẫn cho rằng Ninh tần độc ác đã làm việc này, nhưng có thực sự là vậy không?’’
Hoàng hậu lúc này mới lên tiếng.
‘’Ý của con là Ninh tần bị oan sao? Vậy là hoàng thượng cùng chúng ta đã trách lầm người rồi?’’
Hoàng hậu rất khôn khéo, ngay lập tức đã lôi hoàng thượng vào.
Tiêu Cảnh Thần không để ý đến, khéo léo né tránh trọng tâm câu hỏi.
‘’Nhi thần không có ý minh oan cho Ninh tần, chỉ là cảm thấy tiếc thương cho những người đã không may dính phải dịch bệnh năm đó. Sắp tới cũng là ngày giỗ của hoàng tổ mẫu, nhi thần vô cùng nhớ thương. Vì thế chỉ cần nghe chút manh mối nhi thần liền xúc động muốn tra đến cùng.’’
Tiêu Cảnh Thần lúc này giống như anh hùng, hiên ngang lẫm liệt.
Nghe từng lời hắn nói, không lời nào là không khiến người ta cảm động.
Có điều, người ngồi trong này đều đã thành tinh cả rồi.
Sắc mặt tất cả mọi người vẫn lạnh lùng, không ai có biểu hiện khác thường cả.
Kể cả Tam hoàng tử, hậu duệ của Ninh tần đang được nhắc đến kia.
Hoàng thượng bình tĩnh nói: ‘’Thấy con có lòng như vậy, hoàng tổ mẫu con ở trên trời cũng cảm thấy vui lòng.’’
‘’Phụ hoàng, dịch bệnh đó tuy nói là kinh khủng. Nhưng ngẫm nghĩ kĩ từ lúc phát bệnh đến lúc chấm dứt, ta đều có thể thấy được nhiều điểm kỳ lạ. Hơn nữa năm đó dịch bệnh chỉ xảy ra ở trong cung, chứ không phải là từ dân gian. Nhi thần cho rằng nếu không phải là thiên tai mà là nhân họa thì hẳn người này đã lợi dụng mọi người chỉ để diệt trừ kẻ thù của mình. Quả thực là độc ác vô cùng!’’
Nói xong, hắn phất tay cho người đem đồ vào.
Người ở trong phòng chỉ liếc qua món đồ đó, cũng không bày tỏ thái độ gì đặc biệt.
‘’Phụ hoàng, đây chính là một loại cây hiếm chỉ có riêng ở xứ Đông La. Nhưng cũng rất ít người biết đến sự tồn tại của nó, cho nên nhi thần tốn rất nhiều công mới tra ra được.’’
Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy thứ trên khay, gương mặt của hoàng hậu đã hơi cứng lại.
‘’Đây là thứ đã gây ra dịch bệnh sao?’’
‘’Đúng vậy, thưa phụ hoàng. Đây là một loại cỏ dại, nhưng lại cực kỳ độc. Thứ này có mùi rất thơm, nếu đem làm thành bột sau đó xông với một vài thứ nữa sẽ tạo thành một chất độc. Nếu ai hít phải trong thời gian dài thì sẽ mắc phải những chứng kỳ lạ y hệt dịch bệnh năm đó.’’
Tiêu Cảnh Thần vừa nói vừa trình lên rất nhiều thứ.
Nào là cây cỏ, nào là chất bột trông khá giống trầm hương dùng để xông phòng mà cung điện nào cũng có.
‘’Một gia nô chịu tội trong phủ nhi thần không may bị mắc phải, sau đó bắt đầu xuất hiện triệu chứng giống như hoàng tổ mẫu năm đó. Điều này làm nhi thần rất hoài nghi, cho nên sau khi nhờ danh y trong dân gian xem xét thì mới dám khẳng định.’’
‘’Vậy tại sao con tiếp xúc mà không bị gì?’’
‘’Bẩm phụ hoàng, nhi thần không trực tiếp đụng đến thứ này mà chỉ cho người giữ hộ. Phụ hoàng cùng mọi người xin cứ yên tâm, thứ này khi kết hợp với một số thứ khác mới tạo ra độc.’’
‘’Như vậy chuyện này con điều tra ra sao?’’
‘’Bẩm phụ hoàng, nhi thần phát hiện tam thiếu gia của Hữu tướng có quan hệ mật thiết với giới giang hồ danh y xứ Đông La. Thậm chí còn thường xuyên thư từ qua lại, hắn còn che chở cho bọn họ ra vào tại kinh thành mà không bị tra xét. Phụ hoàng, đây là trọng tội.’’
Hoàng hậu gấp gáp muốn biện minh cho ca ca mình, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra lý lẽ.
‘’Nhi thần tốn bao công sức mới mua chuộc được gia nô bên cạnh hắn, người này chính tai nghe hắn nói chuyện cùng người hầu thân cận. Tam thiếu gia chính miệng thừa nhận có liên quan đến dịch bệnh năm đó. Hắn còn nhắc về những nạn nhân với giọng điệu châm biếm mỉa mai. Người này thực sự là tàn độc không thể tha thứ!’’
‘’Dựa vào lời nói của một gia nô sao có thể định tội được? Ngộ nhỡ ngươi mua chuộc bọn họ thì sao?’’
‘’Xin mẫu hậu hãy bình tĩnh, nhi thần đã phái người ép cung những danh y kia rồi. Bọn họ thừa nhận có cung cấp loại cỏ này cho Tam thiếu gia, sau đó nhi thần tra khảo bọn họ thì mới có được vật chứng ở đây chứ.’’
‘’Chính người cũng thừa nhận là đã ép cung bọn họ rồi còn gì? Ai biết ngươi lấy đâu ra thứ cỏ dại bên đường rồi cho là kịch độc, thứ này chẳng biết có vào được trong cung hay không nữa chứ đừng nói là đến cung của thái hậu.’’
‘’Mẫu hậu nếu không tin có thể đem về dùng thử là biết. Người chủ mưu đứng sau thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, đem thứ này trộn với trầm hương rồi đưa vào trong cung. Dĩ nhiên người tra xét làm sao biết được thứ độc chưa từng xuất hiện này chứ. Năm đó phụ hoàng cho người tra xét khắp nơi còn không nhận ra cơ mà?’’
Hoàng thượng hơi cao giọng: ‘’Nói như con vậy Tam thiếu nhà Hữu tướng là chủ mưu?’’
‘’Không sai thưa phụ hoàng, nếu người không tin có thể cho người ép cung. Nhân chứng vật chứng cùng thư từ nhi thần đều đã thu thập đủ. Có điều năm đó vì sao mà dịch lan vào tận trong cung được cơ chứ?’’
‘’Điều này không khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều.’’
Hoàng hậu nhăn mày, không nhanh không chậm hỏi hắn: ‘’Vậy theo ý con thì bổn cung là chủ mưu?’’
‘’Chúng ta đều cho rằng chuyện này là do Ninh tần làm. Nhưng theo nhi thần biết thì nàng ta sống trong cung từ bé, được thái phi của hoàng tổ phụ nuôi nên rất ít giao du bên ngoài. Lớn lên thì gả cho phụ hoàng, người như vậy thì động cơ và nguồn lực ở đâu để làm chuyện động trời như vậy mà không bị phát hiện?’’
‘’Nhi thần không dám nói về những âm mưu nào đó, nhưng chuyện Ninh tần bị oan nhi thần tin chắc phụ hoàng cũng không phải chưa từng nghĩ đến.’’
Hoàng thượng xoa tay, hai mắt nhìn đăm đăm về một phía.
Không ai biết là người đang nghĩ gì trong lòng.
‘’Trẫm chưa bao giờ là người ban chết cho nàng ấy, đó cũng không phải là ý định của trẫm. Năm đó trẫm còn chưa điều tra đúng sai thì mẫu hậu đã ban chết cho nàng rồi.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.