Vương Phi Báo Thù

Chương 11



(29)

Hoàng thượng ngậm ngùi thừa nhận một điều sau nhiều năm.

Có điều hai người con trai được Ninh tần nuôi lớn là Tam hoàng tử Tiêu Cảnh Nhiên và Ngũ hoàng tử Tiêu Cảnh Diệp thì gần như không có chút phản ứng nào.

Ta len lén liếc về phía hai bọn họ.

Ai nấy mặt mũi đều lạnh như băng, không thể đoán được suy nghĩ.

‘’Con có chứng cứ gì chứng minh hoàng hậu có liên quan đến chuyện này?’’

‘’Bẩm phụ hoàng, gần đây phủ Hữu tướng có ra tay với một số người dưới. Nếu là làm sai mà bị phạt thì cũng không có gì quá đáng, nhưng nhi thần điều tra được những người đó đều từng là cung nhân trong cung của Ninh tần năm xưa. Sau khi đến tuổi xuất phủ thì được ông ta thu nhận, gần đây có lẽ đoán ra được gì đó nên nhất quyết diệt trừ.’’

Tiêu Cảnh Thần cũng nói bản thân đã chuẩn bị toàn bộ nhân chứng cùng xác ch*t trong nhà lao, nếu không tin có thể cho người giám định.

‘’Nhi thần tra được khế ước bán thân của những người đó, sau đó cảm thấy hơi quen nên mới đối chiếu với sổ sách của Nội vụ phủ. Như vậy nếu không phải là mẫu hậu thông đồng cùng nhà mẹ đẻ làm chuyện này thì tại sao phải một hai đuổi cùng diệt tận Ninh tần như vậy?’’

Thái tử lập tức lên tiếng bênh vực, tỏ ý không hài lòng với lời nói của Tiêu Cảnh Thần.

‘’Chuyện dịch bệnh năm đó lớn như vậy, Nhị hoàng huynh không thể chỉ dựa vào vài ba lời nói cùng với những chứng cứ mà ngươi mua chuộc, ép cung để định tội mẫu hậu.’’

‘’Đúng như thái tử nói, chuyện năm đó rất lớn. Dựa vào mình Ninh tần chẳng có gia thế hùng hậu chống lưng thì sao có thể làm được? Hơn nữa, ai trong hậu cung có khả năng một tay che trời như vậy, sau khi Ninh tần qua đời thì ai là người được lợi nhất thì mọi người đều biết.’’

Hoàng hậu còn toan tính lên tiếng biện minh: ‘’Được rồi, hôm nay gọi tất cả mọi người đến đây để nghe suy đoán hàm hồ của ngươi thôi sao? Bổn cung là quốc mẫu, ngươi không có chứng cứ mà dám nói năng lung tung như vậy sao?’’

Hoàng đế chậm rãi lên tiếng: ‘’Được rồi, những chuyện ngươi nói hôm nay trẫm đã biết. Về phần chứng cứ đó trẫm sẽ cho người xem xét, chắc chắn sẽ không oan uổng người nào.’’

Hoàng hậu tuy có ấm ức nhưng lại không thể nói gì hơn.

Tiêu Cảnh Thần chờ đợi chính là phản ứng này của phụ hoàng hắn, hắn tất nhiên không trông chờ rằng chỉ như vậy mà hoàng hậu lập tức bị định tội.

Tất nhiên những bằng chứng hắn chuẩn bị là thật, nhưng cũng toàn là giấy tờ còn sót lại cùng với một vài di vật khác.

Hoàng hậu sống lâu trong cung đến mức thành tinh như vậy, tất nhiên là không lưu lại chứng cứ gì trong cung.

Chỉ có thể tra từ phía nhà mẹ đẻ nàng ta.

Dựa vào sự nhạy bén của mình, Tiêu Cảnh Thần biết thừa rằng phụ hoàng hắn đã chán ghét mẫu tử hoàng hậu đến tận cổ.

Dù sao đế vương nào cũng ghét nhất là người khác lộng quyền với mình, hoàng hậu rõ ràng là hiểu nhưng vì tham quyền cố vị lại mà phạm vào.

Hắn hôm nay nắm bắt chuẩn thời cơ, đưa cho phụ hoàng hắn một cái cớ để thuận tình thuận lý xử lý mẫu tử hoàng hậu.

Trên triều vẫn còn tàn dư của phe cánh thái tử cho nên vẫn không ai dám dâng sớ tố cáo, nhưng ở hậu cung thì có hắn đây dẫn đầu.

Bên cạnh đó hắn cũng hiểu rõ nước đi của hoàng hậu.

Bà ta là dạng người giả nhân giả nghĩa, thân là quốc mẫu nên phải cố kỵ rất nhiều điều.

Nay hắn dám đứng ra tố cáo, nếu sau đó có vấn đề gì thì hoàng hậu sẽ là đối tượng bị tình nghi đầu tiên.

Mà nay phe cánh thái tử bị hắn chém cho rơi rụng lả tả, hoàng hậu tất nhiên không ngốc mà gây thêm tiếng xấu.

Tiêu Cảnh Thần biết thừa, dù chuyện sau đó có ra sao thì hắn nhất định cũng sẽ không bị trách phạt.

Hoàng đế lệnh mọi người lui ra ngoài, coi như kết thúc trò hề hôm nay.

Dù sao cũng toàn là tông thất, cũng không cần sợ chuyện bị đồn ra ngoài.

Đế hậu ở bên trong không biết là đã xảy ra tranh chấp gì, nhưng không lâu sau đó trong cung truyền ra tin hoàng hậu bị cấm túc.

Quyền quản lý hậu cung sẽ chuyển qua cho Như phi đang được sủng ái.

Từ sau khi Ý quý phi, tức mẹ đẻ của Tiêu Cảnh Diệp tạ thế thì hậu cung chưa có thêm một quý phi nào.

Như phi đang được sủng ái rất có cơ hội được thăng làm quý phi, nếu nàng ta làm tốt chuyện lần này.

Sau mớ ồn ào đó, Tiêu Cảnh Nhiên đến Duệ vương phủ ngồi uống trà hồi lâu.

Hắn cùng Tiêu Cảnh Diệp tâm sự về những chuyện lúc nhỏ.

Thậm chí là còn về Ninh tần, người mà bọn họ rõ ràng vô cùng nhớ thương nhưng lại không dám biểu lộ.

Thế nhưng, đau buồn nhớ thương không được bao lâu thì lại bàn đến chuyện gió tanh mưa máu trên triều.

‘’Hoàng đệ, gốc cây đại thụ hoàng hậu này sẽ ngã mà không cần chúng ta góp công đốn.’’

‘’Hoàng hậu cùng thái tử là lợi ích cộng sinh, bà ta không còn thì thái tử cũng chẳng thể nào ngồi vững vị trí đó. Người ta là mẹ quý nhờ con, đằng này là con quý nhờ mẹ.’’

Trong tất cả những lần nhắc đến thái tử, hầu như ta chưa bao giờ thấy hắn dành sự tôn trọng cần có cho thái tử.

Tựa như những người này chưa bao giờ đặt thái tử vào trong mắt.

Ngay cả Tiêu Cảnh Dực kiếp trước cũng vậy.

‘’Hoàng huynh, cứ tạm thời để Tiêu Cảnh Thần đắc thế một thời gian đã. Trèo càng cao, ngã mới càng đau.’’

‘’Ngươi nói không sai, dù sao Tiêu Cảnh Thần thượng vị cũng không phải phúc của lê dân bá tánh. Hắn tuy có tài nhưng tính tình quá mức âm hiểm, không có khí khái của bậc quân vương.’’

‘’Thời cơ có lẽ sẽ đến vào lúc hoa lựu nở, lúc đó chúng ta đẩy hắn đến gần xứ Đông La hơn.’’

‘’Hoàng đệ nói đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Dù sao chuyện hắn làm cũng không ít.’’

Tiêu Cảnh Diệp nhìn đăm đăm ra ngoài cửa, sau đó lặng lẽ nói.

‘’Sau khi kết thúc, ta sẽ dẫn vương phi đến một nơi khác.’’

‘’Đến nơi khác? Hoàng đệ ngươi muốn đi đâu?’’

‘’Một nơi thật xa mà không có người tin cậy để quản lý, như Bắc Địa chẳng hạn. Ta sẽ thay ngươi quản lý khu vực đó, bọn ta sống ở đó cùng nhau đến già cũng được.’’

Tiêu Cảnh Nhiên không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Hoàng đệ này lớn lên cùng hắn từ nhỏ, hắn không dám nhận có thể hiểu Tiêu Cảnh Diệp đến từng chân tơ kẽ tóc.

Dù sao lòng người cũng rất khó đoán, nhưng Tiêu Cảnh Diệp hết lần này đến lần khác lại làm hắn bất ngờ.

Nhớ lúc tuổi còn nhỏ, Tiêu Cảnh Diệp cực kỳ xuất chúng trong số các hoàng tử.

Cưỡi ngựa, bắn cung, toán pháp, văn thơ cổ cái nào cũng giỏi.

Lão sư khen không dứt miệng, sau đó lớn lên lại lập công với quốc gia.

Người như vậy nhưng lại hết lần này đến lần khác chấp nhận buông bỏ mọi thứ.

Sóng gió trong cung đã tôi luyện hắn đến trình độ cáo già, nhưng cáo khi già quá mức sẽ thành tinh, không còn như những con non chỉ muốn tranh giành đấu đá nữa.

Có lẽ Tiêu Cảnh Diệp đã đạt đến một cảnh giới nào đó trong tâm hồn mà người phàm phu tục tử khó đạt được.

Hắn đã gặp được tri kỷ trong đời, hiển nhiên vinh hoa phú quý chỉ còn là hoa thêu trên gấm.

(30)

Lúc ta biết đến quyết định này của Tiêu Cảnh Diệp, ta không hề thấy buồn.

Ta chỉ hận sao hai người chúng ta gặp nhau trễ như vậy.

Lẽ ra phải thành hôn sớm hơn mới đúng.

Ý tưởng của hắn trùng hợp thay cũng là ý tưởng của ta.

Một kiếp làm phi của Tiêu Cảnh Dực đã làm ta mệt mỏi, giờ đây ta cũng không muốn tiếp tục cuốn vào vòng xoáy đó nữa.

Sống lại một đời, ta chỉ cầu mong những điều bình thường.

Nhị hoàng tử Tiêu Cảnh Thần đắc thế bao lâu nay, nhưng mới đây trong dịp giao thương với xứ Đông La lại lộ ra sai sót.

Có kẻ tố cáo hắn ăn chặn tiền hối lộ, biếm những món đồ dùng để tiến cống của xứ Đông La làm của riêng.

Chuyện ăn hối lộ này vốn dĩ bình thường mấy quan lớn cũng có làm, nhưng không ai dám đụng đến đồ tiến cống.

Tiêu Cảnh Thần bình thường rất sáng suốt, hôm nay không biết lại bị con chim nào ị lên đầu mà lại làm ra chuyện này.

Hoàng đế rất tức giận, thậm chí vô cùng thất vọng.

Ngay sau khi thượng triều trở về, ngài ném sổ con trong Càn Chính Điện.

‘’Bên cạnh trẫm giờ đây lại chẳng còn bao nhiêu tâm phúc nữa, người nào người nấy đều nảy sinh dã tâm không nên có. Lòng tham giống như một dòng nước lũ đen, càn quét hết chân tâm cùng tài cán ban đầu của bọn họ.’’

‘’Nhớ năm xưa Thái Tổ dựng nước, tướng lĩnh đi theo đều trung thành hết mực. Khi đó mọi thứ còn khó khăn, người ta chia nhau từng miếng thịt trong quân doanh. Nay đã thái bình thịnh thế, những người này đã không còn tinh thần đó nữa.’’

‘’Người đâu!’’

Hoàng đế đang định gọi đại thần vào bàn bạc thì nghe tin Tiêu Cảnh Nhiên cầu kiến.

‘’Cho nó vào đi.’’

Tam hoàng tử chưa hành xong lễ đã được miễn.

‘’Chuyện gì mà lúc này lại đến đây tìm trẫm?’’

‘’Bẩm phụ hoàng, nhi thần hay tin gần đây có nhiều chuyện xảy ra cho nên chỉ sợ phụ hoàng mệt mỏi. Nhi thần vừa hay có một gốc tuyết liên hiếm có muốn dâng tặng phụ hoàng.’’

‘’Cho người đưa đến là được rồi, việc gì mà phải đến tận nơi.’’

‘’Nhi thần muốn cầu kiến để đến gặp một chút, dù sao đã lâu không gặp phụ hoàng.’’

Lúc nói mấy lời này, Tiêu Cảnh Nhiên đang gập cả người xuống đất.

Mặt hắn đối diện với sàn nhà lạnh lẽo, cố gắng để khiến bản thân không phải run rẩy buồn nôn.

Hoàng đế cũng chỉ thở ra vài hơi, cho người thu đồ rồi lại hỏi tiếp.

‘’Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, không cần giấu giếm với trẫm nữa.’’

‘’Bẩm phụ hoàng, thu săn gần đây có xảy ra nhiều chuyện không hay. Nhi thần thân là người dẫn đầu tổ chức nên cảm thấy mình đã làm không tốt. Nghe tin của người mà nhi thần đau lòng không thôi, cho nên vẫn luôn âm thầm điều tra.”

“Vậy hôm nay đã điều tra được rồi?”

“Dạ đúng, chuyện này thực chất vô cùng phức tạp và dính líu đến nhiều người. Cho nên nhi thần mạo muội cầu kiến, mong được phụ hoàng tin tưởng lắng nghe.”

Ý của Tiêu Cảnh Nhiên là hắn chỉ bẩm báo trong bí mật, thay vì tố cáo trước triều đường.

Sau đó, Tiêu Cảnh Nhiên bắt đầu báo cáo quá trình điều tra.

Bắt đầu từ việc hoàng hậu và thái tử thông đồng cùng các thế lực chống đối của Duy Hãn bộ can thiệp vào thú săn.

Hắn buộc tội bọn họ cố ý hành thích vua, âm mưu tạo phản.

Về mối liên hệ giữa bọn họ cũng như vai trò của từng người trong chuyện này.

Hoàng đế giống như không có gì bất ngờ, chỉ lẳng lặng nghe.

Cho đến khi Tiêu Cảnh Nhiên nói về Tiêu Cảnh Thần trong chuyện này.

“Tiêu Cảnh Thần cũng có một chân trong chuyện này nữa à?”

“Bẩm phụ hoàng, đúng là hắn có làm một số chuyện. Nhưng mà hắn không cùng phe với mẫu tử hoàng hậu.”

Hoàng đế phất tay để Tiêu Cảnh Nhiên tiếp tục nói.

“Phụ hoàng, Tiêu Cảnh Thần lén lút huấn luyện nghi binh. Chuyện như vậy vốn là tội rất lớn, cho thấy hắn thực sự đã lộng quyền quá mức.”

“Trong thu săn, hắn sai sử người sử dụng liên hoàn bẫy để ám hại phụ hoàng, sau đó bày ra màn kịch cứu giá.”

“Hắn dùng công quỹ để mua chuộc, chèn ép người khác làm theo ý mình. Hắn dường như biết được âm mưu của phe hoàng hậu nên đã mua chuộc tướng lĩnh đứng từ phía xa bắn mũi tên.”

“Phụ hoàng, Tiêu Cảnh Thần biết mà không bẩm báo, không ngăn cản, đây là bất trung. Hắn cố ý lợi dụng chuyện này để hành thích vua cha, đó là bất hiếu. Sau cùng còn tư lợi cho riêng mình, lén lút kéo bè kết phái, đây là bất nhân bất nghĩa.”

Hoàng đế bình tĩnh nói: “Xem ra bọn họ đều hết lòng muốn cứu giá trẫm.”

Tiêu Cảnh Nhiên tiếp tục nói.

“Những người này đều có dã tâm ngút trời, thủ đoạn làm cũng vô cùng tàn nhẫn. Bọn họ vì quyền lực, vì lòng tham mà chuyện gì cũng dám làm. Quả thực là không còn đặt phụ hoàng người trong mắt nữa.”

“Cảnh Thần từ nhỏ đã khôn khéo hơn người. Nhớ năm đó nó lấy lòng hoàng tổ mẫu ngươi, trẫm đã sớm nhìn ra. Có điều, ngươi làm cách nào điều tra ra hắn?”

“Bẩm phụ hoàng, Nhị hoàng huynh đúng là vô cùng cẩn thận. Nhưng hắn lại có một nhược điểm là giao du quá sâu với giới danh nhân xứ Đông La. Nơi đó có rất nhiều thứ quái dị nhưng lại khiến người ta thèm muốn.”

Tiêu Cảnh Nhiên chắp tay lên trước.

“Phụ hoàng, nhi thần trong lúc đi khảo sát vô tình gặp được một cao nhân ở ẩn. Người này nói cho nhi thần biết xứ Đông La sắp có thêm một vùng đất mới được sáp nhập.”

“Lúc đó nhi thần rất bất ngờ, sau khi hỏi cặn kẽ thêm thì mới được người kia lén lút nói cho nhi thần biết.”

“Hoá ra Tiêu Cảnh Thần đã đảm bảo với những phù thuỷ Đông La rằng sẽ cắt đất cho bọn họ nếu có thể dùng thủ đoạn ám hại người khác để nâng đỡ hắn lên ngôi.”

“Nhi thần lần theo mối đó điều tra, sau khi tốn rất nhiều thời gian mới tra ra được chút manh mối. Phụ hoàng, Tiêu Cảnh Thần đã lén lút giấu giếm thư từ cùng kế hoạch tạo phản ngay ở trong phủ của hắn. Nếu không tin, phụ hoàng có thể cho người tra xét.”

Hoàng đế quả nhiên giận tím mặt, lập tức ra lệnh triệu kiến Tiêu Cảnh Thần.

Sau đó là lệnh cưỡng chế lục soát phủ ngay tức khắc.

Tiêu Cảnh Thần hành lễ đường hoàng, dường như lúc được triệu khiến hắn không ở trong thư phòng.

“Tiêu Cảnh Thần, trẫm gần đây có nghe một số việc về ngươi cho nên gọi tới đây hỏi một chút.”

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần không rõ những việc này. Có điều nếu phụ hoàng muốn hỏi, nhi thần nhất định sẽ trả lời trung thực.”

“Vậy sao? Như vậy hai viên thất thải lưu ly châu danh chấn thiên hạ mà xứ Đông La tiến cống đâu rồi? Trẫm nghe nói ai có được thứ đó thì sẽ là bá chủ thiên hạ nhỉ?”

Tiêu Cảnh Thần tỏ ra bất ngờ, tựa như hắn không biết gì về mấy chuyện này.

“Những thứ đồ tiến cống nhi thần đều không đụng vào, cho nên không hiểu ý của người.”

“Không đụng vào! Ngươi còn dám nói mình không đụng vào đồ vật tiến cống! Nhìn xem sổ con hạch tội ngươi đầy một chồng đây này.”

Hoàng đế vừa nói vừa ném sổ con vào đầu Tiêu Cảnh Thần đang quỳ dưới đất.

“Phụ hoàng bớt giận.”

“Xin phụ hoàng bớt giận.”

Hoàng đế sắc mặt lạnh như băng, không một ai trong điện dám ngẩng đầu lên nhìn.

“Tiêu Cảnh Thần, còn về chuyện thu săn thì sao? Ngươi có thực sự là đã cứu giá hay không?”

“Phụ hoàng, mọi chuyện lúc đó người đều chứng kiến cả mà. Nhi thần thực tâm muốn làm tốt chức trách hộ giá của mình. Nhi thần không cầu được phụ hoàng để ý, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”

“Vậy sao?”

Nói xong, từ bên ngoài điện vài vị công công đã lôi một nam nhân bị đánh bầm dập vào trong.

Ngay khoảnh khắc thấy hắn, Tiêu Cảnh Thần đột nhiên cảm thấy khó thở.

Đầu óc hắn nhất thời quay cuồng, không nghĩ ra cái cớ để biện bạch.

Nếu chỉ là vài ba tấu chương buộc tội thì hắn còn già mồm cãi láo, nghĩ ra lý do để biện minh được.

Dẫu sao hắn cũng là Định vương gia, là Nhị hoàng tử điện hạ đương triều.

Mấy lão già kia có muốn động đến cũng phải dè chừng.

Nhưng ai ngờ phụ hoàng lại trực tiếp lôi nhân chứng quan trọng nhất đến đây.

Nam nhân bị đánh kia chính là người đã bắn mũi tên đầu tiên trong liên hoàn bẫy mà Tiêu Cảnh Thần sắp xếp, khiến cho mũi tên cuối cùng bắn về phía hoàng đế.

Tiêu Cảnh Nhiên đang chứng kiến mọi chuyện, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng khiến hắn phải khiếp sợ.

Trong tất cả chuyện này, rốt cuộc ai mới là chủ mưu lớn nhất?

(31)

Nam nhân này vốn dĩ ban đầu là lính đánh thuê bậc cao của xứ Đông La, hắn là hậu duệ của một nhánh gia tộc danh nhân có tiếng giỏi võ bên đó.

Hoàng hậu cùng Hữu tướng xây dựng phe cánh trong hàng chục năm trời, dưới trướng có vô số thế lực.

Mà người này là một trong những người mà hoàng hậu nâng đỡ để tiến gần đến hoàng đế, đảm nhận trọng trách hộ giá.

Cuối cùng lại bị Tiêu Cảnh Thần dùng thủ đoạn nẫng tay trên.

Thế nhưng để làm được đến thị vệ hộ giá thì phải được hoàng đế hết sức tín nhiệm, có kinh nghiệm nhiều năm công tác mới được trọng dụng đến mức này.

Nhưng người này nhìn qua rất lạ mắt, Tiêu Cảnh Nhiên chưa từng thấy bao giờ.

Hắn còn tưởng do mình ở trong hoàng lăng lâu quá nên không biết, ai ngờ lúc điều tra mới biết lai lịch.

Nhớ lúc phụ hoàng giao nhiệm vụ tổ chức thu săn, hắn cứ nghĩ mình và Tiêu Cảnh Diệp sẽ được theo hộ giá.

Ít nhiều gì hai bọn họ cũng giỏi võ nhất.

Hơn nữa, hắn là người từ trong lăng ra còn Tiêu Cảnh Diệp mới lành lại đôi chân.

Nhìn đâu cũng không thấy được khả năng tạo phản.

Nhưng phụ hoàng lại bảo bọn hắn không cần phải đi hộ giá.

Hơn nữa nghe nói lúc mũi tên bắn tới, phụ hoàng còn bắn thẳng tên của mình vào mũi tên đó.

Hai mũi tên cùng nhau ghim vào nhau và rơi xuống đất.

Để làm được điều này là không hề dễ, yêu cầu kỹ thuật cao siêu chẳng kém gì liên hoàn bẫy của Tiêu Cảnh Thần.

Mà theo ý của Tiêu Cảnh Nhiên thì phụ hoàng cũng đã khá lớn tuổi, lại lâu năm không có dịp rèn luyện kỹ thuật này.

Chưa chắc lúc đó đã có thể nhạy bén mà cảm nhận được, nhiều khả năng là biết trước.

Lúc đó hắn còn thấy lạ, bây giờ dường như đã hiểu.

Phụ hoàng đã sớm đoán trước những chuyện này, nên cố tình để hở chỗ trống cho bọn họ giở trò.

Sau đó cứ thản nhiên nhìn những đứa con trai của mình bày mưu tính kế dưới mí mắt, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là những con hề nhảy nhót trong mắt phụ hoàng.

Không hề ảnh hưởng gì tới ông ấy cả, chỉ có tác dụng là loại trừ đi những kẻ không xứng đáng.

Phụ hoàng đây là đang áp dụng chiêu thức “chín chó một ngao”, chọn ra con mạnh nhất để kế vị.

Điều này cũng nói lên rằng, thái tử chắc chắn sẽ bị phế.

Bởi vì nếu hắn là “con ngao” kia thì phụ hoàng đâu cần phải làm vậy nữa.

Hôm nay lại thêm một người sắp bị loại trừ ra khỏi cuộc chơi.

Tiêu Cảnh Nhiên không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, quả nhiên nam nhân ngồi trên long ỷ đều là hạng người mưu cao cả thước.

Mà những điều này Tiêu Cảnh Nhiên ngộ ra được, lẽ nào kẻ nhạy bén như Tiêu Cảnh Thần lại nghĩ không ra?

Ngay từ khoảnh khắc đó, hắn đã biết tên mình không bao giờ còn cơ hội được ghi trong chiếu thư kế vị nữa.

Trừ khi tạo phản giết vua cha để lên ngôi thì may ra, nhưng mà so lòng dạ hắn với phụ hoàng thì chắc chắn đến bảy kiếp sau hắn cũng không làm được.

Nhưng đến khi các công công mang đến đống chứng cứ tạo phản kia đến, Tiêu Cảnh Thần lập tức trợn lớn hai mắt.

Đây không phải là thứ mà lẽ ra nên nằm ở tướng phủ sao?

Chuyện này hắn nhớ mình đã giao cho Tiêu Cảnh Dực ra tay, tại sao lúc này lại nó lại được lục soát ra từ Định vương phủ?

Hắn nhanh chóng suy nghĩ một chút.

Nghe đâu ngày mà Triệu Vi Nhu kia hồi phủ thì phu thê Tiêu Cảnh Diệp cũng quay về.

Cho nên rất có khả năng là bọn họ đã ra tay can thiệp.

Tiêu Cảnh Diệp, cái tên này đến lúc siêu sinh hắn cũng không thể quên.

Cả đời Tiêu Cảnh Thần chưa bao giờ đấu thắng người hoàng đệ này.

Không còn cơ hội nào nữa.

Tiêu Cảnh Thần dập đầu nhận tội.

“Người đâu!”

“Bẩm hoàng thượng, có nô tài.”

“Tước bỏ phong hiệu của Tiêu Cảnh Thần, giam lỏng tại phủ. Không có lệnh của trẫm tuyệt đối không thể bước ra, người khác cũng không được vào. Từ nay về sau, xem như trẫm không có đứa con trai bất trung bất hiếu bất nghĩa này nữa!”

Không còn đứa con trai này nữa…

Chỉ một câu nói, đã dập tắt đi ngọn lửa cháy bỏng trong tâm khảm của Tiêu Cảnh Thần.

Ngay sau khi lời nói được thốt ra, hắn giống như đám lửa đang phừng phừng bị dập tắt thành đống tro tàn.

Sự ảm đạm trong đáy mắt là không thể che giấu, nó tối đen như ngục tù.

Tiêu Cảnh Thần dập đầu thật sâu, tiếp nhận toàn bộ hình phạt.

Tiêu Cảnh Nhiên đứng bên cạnh, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Hắn đã không còn muốn làm vậy nữa.

Quan hệ tình thân, huynh đệ tỷ muội trong hoàng cung của bọn họ mong manh y như hoa bồ công anh bay trong gió.

Đụng một cái là đã bay biến đi mất.

Từ khi còn bé, mỗi người sinh ra đã được định sẵn sẽ là công cụ cho người lớn.

Bọn họ phải đấu tranh không ngừng, trong từng chút một, thậm chí là giẫm đạp lên nhau để tồn tại.

Lúc còn nhỏ có thể là cũng có tình cảm, nhưng đứng trước bao nhiêu sóng gió hay thù hận thì chút tình cảm đó cũng chẳng còn lại gì nữa.

Tiêu Cảnh Nhiên tự hỏi, tình cảm huynh đệ đó có đổi lại được sự bình yên hay không?

Có đổi lại được mối thù giết mẹ của hắn hay không?

Chắc chắn là không, mà vòng tuần hoàn này đã có tự cổ chí kim, dường như không ai có thể thoát ra được.

Tiêu Cảnh Diệp có lẽ đã hiểu được, cho nên đã lựa chọn cùng vương phi của hắn đến một nơi thật xa.

Còn Tiêu Cảnh Nhiên hắn, vẫn phải ở lại đây, tiếp tục mài mòn toàn bộ nhiệt huyết trong hoàng thành này.

Đến khi hắn héo khô không còn chút gì nữa thì sẽ trở về với đất mẹ, để vòng tuần hoàn đó lại diễn ra với con cháu của hắn.

Sau khi Tiêu Cảnh Thần rơi đài, hoàng đế ra lệnh lấy giấy bút đến để soạn chiếu thư.

“Hoàng thượng, đây ạ.”

“Để đó đi, trẫm phải viết chiếu thư phế thái tử.”

Phế thái tử?