Vương Phi Báo Thù

Chương 2



(4)

Bọn ta hồi phủ trong tiếng bàn tán của mọi người xung quanh.

Khoảng thời gian sau đó, kinh thành bắt đầu có lời đồn đãi về Triệu Vi Nhu.

Nói nàng trèo cao sẽ té đau.

Cố ý dựng chuyện để trèo lên Thất hoàng tử.

Thân mẫu của Tiêu Cảnh Dực, tức bà bà của ta kiếp trước, là Lệ phi rất được sủng ái.

Đương nhiên bà ta cũng phải chọn một chính phi có thể trợ giúp cho con trai mình.

Kiếp trước, bà ta cũng là vì nhắm vào xuất thân này của ta, muốn ta trợ giúp Tiêu Cảnh Dực đoạt lấy ngai vàng.

Hiển nhiên, một thứ nữ nhỏ nhoi, lại chẳng phải ruột thịt của Thừa tướng sẽ chẳng là gì trong mắt Lệ phi.

Nha hoàn lục tục truyền tin tới, nói Triệu Vi Nhu ở trong phòng đập phá đồ đạc.

Rất tốt, có phong thái của tiểu thư nhà giàu đó.

Dùng đồ tướng phủ, chẳng phải đồ của mình lại dám đem đập.

Thế là, đại tiểu thư ta đây lần đầu tiên gạt bỏ vẻ mềm yếu như đoá hoa lan thường ngày, đem người tới hỏi tội.

“Phùng quản gia, đem sổ sách chi tiêu trong phủ ra đây.”

Liễu di nương liếc mắt, không nhanh không chậm nói.

“Đại tiểu thư, lâu ngày không gặp ngươi lại lớn thêm nhiều rồi. Thế nhưng không biết vì sao đại tiểu thư lại tức giận như vậy?”

“Liễu thị, ta là đích tiểu thư của tướng phủ, còn bà chỉ là di nương mà thôi. Theo phép tắc, bà phải hành lễ với ta.”

Liễu thị sửng sốt, rõ ràng xưa nay ta chưa từng làm khó hai mẹ con các nàng.

“Đại tiểu thư…”

“Bà không muốn hành lễ sao?”

“Không dám.”

Nói rồi, vẫn hành bán lễ với ta.

“Từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân giao quyền chưởng phủ cho bà. Thế nhưng nay lại nghe tin, bà dung túng nữ nhi làm bậy, biếm tiền làm của riêng.”

“Ta đương nhiên phải đến hỏi tội.”

Triệu Vi Nhu đứng bật dậy.

“Triệu Vi Lan, ngươi đừng có mà quá đáng!”

“Sao? Giả bộ không nổi nữa à?”

“Ngươi! Ta biết mà, ta biết các ngươi đều khinh thường chúng ta, cho rằng chúng ta thấp hèn không xứng. Không chỉ ngươi, đám người ngoài kia đều như vậy.”

“Thế thì sao? Ngươi tự biết thân biết phận rồi thì có muốn cút về thôn quê đó của ngươi không? Hay vẫn cắn răng tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý?”

Triệu Vi Nhu giống như không tin được ta sẽ mắng chửi nặng nề như vậy.

“Ngươi không có huyết mạch với phụ thân, ông nhận ngươi chẳng qua là vì tình nghĩa năm xưa. Còn ngươi ở lâu trong phủ lại thật sự tưởng mình là tiểu thư thật đó à?”

“Bề ngoài ra vẻ trượng nghĩa, thực chất cũng chỉ là dát vàng lên mặt mình. Nếu mẫu tử ngươi không dám sống đúng bản chất, thì đành phải nghe bổn tiểu thư nói thẳng nói thật thôi.”

“Từ hôm nay, quyền chưởng phủ của Liễu thị phải thu hồi lại. Trong phủ không có chủ mẫu, nhưng đích thứ khác biệt, ta có quyền yêu cầu ngươi đóng cửa sám hối.”

“Còn muội muội, có lẽ ta chẳng cần giảng lại tôn ti cấp bậc cho muội đâu nhỉ? Vi phạm lễ giáo đích thứ, vả miệng mười cái.”

“Lập tức hành hình.”

Bích Trúc lao lên giữ chặt tay Triệu Vi Nhu, còn Hoán Đào nhanh như chớp vả bôm bốp vào mặt nàng ta.

Vả xong mười cái, ta thẳng thừng rời đi.

Trước khi đi còn khuân theo một đống sổ sách chưởng phủ.

Ta bước đi trên con đường dài, trong lòng cảm thấy thoải mái cực độ.

Thì ra, cảm giác nói ra tiếng lòng chính là như vậy.

Từ lúc sống lại tới nay, chắc có lẽ đây là lúc ta thấy dễ chịu nhất.

Bởi vì đã trút được cơn tức trong lòng.

(5)

Lúc phụ thân trở về, đã tìm gặp ta hỏi chuyện.

Ta chỉ nói ngắn gọn, sau đó thăm hỏi sức khoẻ phụ thân.

Phụ thân cũng chẳng quan tâm đến mẫu tử Liễu thị, điều này làm ta rất vui.

Kiếp trước, ta bận bịu với quá nhiều thứ.

Vì gả cho Tiêu Cảnh Dực, lại bỏ lỡ quãng thời gian được ở bên cạnh báo hiếu với người.

Ta và phụ thân đều quý trọng khoảnh khắc được nói chuyện quan tâm lẫn nhau.

Cho nên chúng ta đã ngồi rất lâu.

Nói đủ thứ chuyện trên đời, tự cổ chí kim cho đến đông tây nam bắc, còn có cả chuyện chính sự.

Cả chuyện của Triệu Vi Nhu và Tiêu Cảnh Dực.

“Thất hoàng tử tuy nói tài giỏi, nhưng người quá nặng tâm cơ. Nếu không biết tiết chế, thì chính là tự mình hại mình.”

“Cành cây này không vững chắc để trèo cao đâu.”

Phụ thân nói rất đúng.

Kiếp trước, ông cũng trăn trở với ta.

Nhưng thánh chỉ đã hạ, muốn sửa cũng không kịp nữa.

“Ta vẫn tiếc nhất là Duệ vương điện hạ, nếu như không có chuyện kia, ngài ấy chính là đối tượng phù hợp nhất.”

Người mà phụ thân nhắc tới là Duệ vương Tiêu Cảnh Diệp, cũng tức là ngũ hoàng tử của đương kim thánh thượng.

Hắn học rộng tài cao, văn thao võ lược, tài mạo song toàn, xuất sắc đến mức không có gì phải bàn cãi.

Nhưng trong một lần ra quân, hắn lại không may gặp phải quân địch ẩn nấp.

Cung tên bay lệch hướng, nhưng lại cắm vào chân hắn.

Bởi vì cứu chữa không kịp, đôi chân đã trở nên tàn phế.

Kể từ đó trở đi, hắn vẫn luôn đóng cửa phủ không ra, hoàn toàn mai danh ẩn tích trên triều đường.

Hoàng thượng trong lòng tiếc thương cực độ, cho nên vẫn luôn ưu ái đứa con này.

Thế nhưng, điều mà ta chú ý nhất ở hắn, chính là lời đồn về số mệnh.

Người đời nói hắn có mệnh thiên sát cô tinh, trời sinh cô độc.

Hắn sinh ra chưa bao lâu thì Ý quý phi qua đời.

Hoàng thượng ba lần hạ chỉ tứ hôn, tân nương còn chưa vào cửa đã chết bất đắc kỳ tử.

Duệ vương phủ vẫn luôn chỉ có một chủ nhân là hắn.

Phụ thân còn nhắc đến chuyện cưới gả của ta.

“Lan nhi bây giờ cũng đã không còn nhỏ nữa, cũng sắp phải đến tuổi cưới gả rồi.”

“Phụ thân, con không muốn gả đâu, con chỉ muốn ở cạnh phụ thân. Trên đời này không có ai tốt bằng phụ thân cả.”

“Nữ nhi ngốc, trên đời này làm gì có nữ nhân nào mà không phải cưới gả. Dù phụ thân có thương con đến mấy, cũng phải chấp nhận điều đó mà thôi.”

“Con không muốn đâu…”

Ta biết, điều này là không thể tránh khỏi.

Nhưng trải qua một kiếp hôn nhân lạnh lẽo ngột ngạt tựa như hầm băng, ta đã sớm dập tắt những mơ mộng thiếu nữ thuở đó rồi.

Trong đầu ta, bây giờ chỉ có báo thù.

Không chỉ mẫu tử Liễu thị, mà bất kỳ ai có nợ với ta.

Ta biết, sống như vậy rất mệt mỏi.

Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, ta phải bảo vệ chính mình, bảo vệ gia tộc, đặc biệt là bảo vệ phụ thân.

Ta không thể lại trở thành gánh nặng của phụ thân nữa.

“Điều duy nhất phụ thân có thể làm, chỉ có thể là chính tay quyết định hôn phối của con. Chỉ như vậy phụ thân mới yên tâm, cũng không thẹn với mẫu thân con ở trên trời.”

“Phụ thân, người nói như vậy, giống như con sắp phải gả đi ngay ngày mai luôn rồi vậy.”

Phụ thân cười cười, xoa đầu ta giống như hồi bé.

“Hiện tại phụ thân vẫn đang cân nhắc, con không cần phải lo lắng, chắc chắn ta sẽ không hố nữ nhi mình. Triệu Nhân ta cả đời phấn đấu bằng thực lực, sẽ không làm chuyện bán con cầu vinh.”

Ta mỉm cười, nước mắt lưng tròng ôm lấy cánh tay phụ thân.

Đúng là chỉ có phụ thân mới thương ta nhất.

(6)

Ngay lúc phụ tử chúng ta rưng rưng xúc động, nha hoàn khép nép đi vào báo tin.

Nói rằng, Liễu di nương muốn xin nhận lỗi, đề nghị được tới chùa Thanh Thủy để tĩnh tâm mấy ngày.

Phụ thân không nói gì, cũng đồng ý ngay.

Nhưng sau đó, bọn họ nói muốn mời ta đi cùng.

Phụ thân nhíu mày, nhưng ta đã lên tiếng trước.

“Nói với di nương, ta sẽ đi.”

Màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân ở yến hội đã thất bại, hiển nhiên Tiêu Cảnh Dực sẽ không chịu bỏ qua.

Không có lần này thì cũng sẽ có lần khác.

Ta muốn xem, bọn họ còn có thể tới đâu.

Bỗng dưng, ta lại đổi ý nên quay sang nói với phụ thân.

“Phụ thân, nữ nhi đổi ý rồi, nữ nhi sẽ không đòi ở nhà nữa.”

“Nữ nhi sẽ hoàn thành chức trách, sớm ngày xuất giá để người yên tâm. Đây có lẽ là chuyện duy nhất nữ nhi có thể làm để báo hiếu với người.”

“Mong phụ thân sớm ngày chọn được nhà tốt, nữ nhi tuyệt đối sẽ không phàn nàn.”

Lần này, đến lượt phụ thân sửng sốt.

“Lan nhi, ngươi không cần phải như vậy. Chuyện cưới gả không phải một sớm một chiều mà xong, quý tế* của ta đương nhiên ta phải cẩn thận chọn lựa.”

*con rể quý

“Phụ thân, nữ nhi lần này là nói thật. Tốt nhất phụ thân nên chọn cho con một nhà tốt, không dễ xảy ra chuyện bị hoàng thất đoạt thê.”

“Lan nhi, ngươi nói gì vậy?”

“Phụ thân, người cho rằng vì sao mà Thất hoàng tử khi không lại đi cứu muội muội, nàng chẳng có giá trị gì với hắn cả.”

Phụ thân nhìn ta, ý bảo ta nói tiếp.

“Chẳng qua chỉ là một trò hề mà thôi. Hiện nay phe Hữu tướng đã ngả sang Thái tử, các gia tộc lớn khác tuy ngoài mặt không thể hiện, nhưng thực chất cũng đã lục tục chọn phe để phò trợ.”

“Chỉ có mỗi tướng phủ chúng ta là có chỗ để chen chân, người cho rằng thất hoàng tử sẽ bỏ qua sao? Hắn sẽ tìm mọi cách để kéo chúng ta lên cùng một thuyền với hắn.”

Phụ thân nghe xong, có vẻ như không bất ngờ lắm.

Chỉ cụp mắt nhìn, tay miết chén trà.

“Ta đã biết, chuyện đó ta sẽ lo.”

Có lời đảm bảo của phụ thân, ta cũng đã yên tâm hơn nhiều.

Chẳng mấy ngày ta đã phải lên chùa.

Lần này chúng ta không còn cùng một xe ngựa nữa.

Lúc đến chùa, ta cùng mẫu tử nàng cũng chia ra mỗi người một nơi.

Lúc quỳ gối đọc kinh, ai nấy đều hết sức thành tâm.

Đặc biệt là Liễu di nương, giống như đang thực sự sám hối vậy.

Ta cười nhẹ, dập đầu thật sâu trước Phật tổ.

Nói đi cũng phải nói lại, ta có thể “tái sinh” một lần nữa trên đời này chẳng phải là điều nên thành tâm cảm tạ sao?

Chưa được bao lâu, Triệu Vi Nhu lại đến tìm ta.

Bây giờ, chúng ta đang ngồi cùng trong gian phòng của ta.

“Tỷ tỷ, nghe nói phía sau Tĩnh Vân sơn có một dòng suối thiêng, rất là linh nghiệm.”

“Muội trước khi đến đây đã hỏi trước, chẳng hay tỷ tỷ có hứng thú không ạ?”

Lại là dòng suối?

Chẳng lẽ lại định lặp lại trò cũ?

Nhưng ta đoán là không đơn giản như vậy.

“Đa tạ muội muội, sắc trời cũng không còn sớm nữa. Ta vẫn nên đi nghỉ ngơi thì hơn.”

Quả nhiên, Triệu Vi Nhu mỉm cười nói thêm vài câu rồi lại lui ra ngoài.

Nàng ta dường như không hề cố chấp yêu cầu ta ra ngoài như trước.

Như vậy lần này có lẽ không phải là tai nạn liên quan đến nước rồi.

Không để ta thắc mắc lâu, chỉ một khắc sau đã có đáp án.

Trong gian phòng ta nằm bỗng xuất hiện một làn hương kỳ lạ, làm đầu óc ta cảm thấy vô cùng choáng váng.

Dựa vào kinh nghiệm cả đời người, ta lập tức hiểu đây là thứ gì.

Xuân dược hoàng gia.

Thứ này kiếp trước ta có vô tình thấy qua, nhưng cũng chỉ một lần mà thôi. Dù sao những thứ bẩn thỉu này cũng không được phép xuất hiện nhiều, tránh để làm loạn cung đình.

Không ngờ lần này bọn họ lại chơi lớn như vậy, dám đem thứ này ra áp dụng lên ta.

Xem ra Tiêu Cảnh Dực đúng là gấp không chờ nổi rồi.

Đáng tiếc, chuyện sẽ không như bọn họ dự tính.

Ta lấy ngay cây trâm đẹp đẽ đâm mạnh vào đùi mình, ép bản thân phải tỉnh táo lại.

Sau đó, ta gọi ngay nha hoàn thân cận đứng trước cửa tiếp ứng.

Chỉ chốc lát nữa thôi Tiêu Cảnh Dực chắc chắn sẽ đến.

Mình ta thì đương nhiên không đủ sức đấu lại với hắn rồi.

Cho nên bây giờ phải tranh thủ thời cơ chạy trước.

Bích Đào thấy ta vội vã chạy trốn như vậy cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ bảo vệ cho ta.

Chúng ta chạy băng băng đến rừng trúc phía sau chùa, dự định sẽ vào đó nghỉ tạm một hôm.

Nhưng không ngờ, bên trong vườn trúc hôm nay lại có người.

- ---------

Mình lên bộ này trước nha mọi người, tương tác ủng hộ mình nha.