*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(7)
Ngôi chùa này ta đã đi không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, vườn trúc bí ẩn phía sau chùa này là do kiếp trước ta vô tình phát hiện ra.
Bây giờ ta đang rơi vào thế bí nên mới nghĩ đến nó.
Không ngờ nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có thể có người.
Sâu bên trong vườn trúc có một viện nhỏ, trước sân có vài bàn ghế đá.
Nơi đó đang đặt một bàn cờ, hai bên là hai con người đối lập.
Một bên là một vị sư của chùa, nhìn thoáng qua cũng cảm thấy cao thâm khó lường.
Còn bên kia là một nam nhân cao lớn đĩnh đạc vận y phục đen thêu kim ty, đang ngồi trên một chiếc xe lăn khắc rồng phượng đủ loại.
Đầu óc ta lập tức nghĩ đến vị Duệ vương bị què trong truyền thuyết.
Nghe danh hắn đã lâu, trong lòng ta bỗng dấy lên cảm giác run sợ.
Thế là, trước khi đợi hắn điều hộ vệ ra đuổi giết thì ta quyết định ngất xỉu tại chỗ luôn cho xong.
Không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng lúc ta tỉnh lại thì đã thấy bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường.
Không gian xung quanh được bài trí rất tinh xảo, không quá xa hoa mà cũng không mất đi sự trang nghiêm của chùa.
Ta chưa kịp lên tiếng thì nam nhân cả người màu đen ban nãy đã đẩy xe lăn bước vào.
‘’Vốn nghe nói nữ nhi của Triệu tướng chỉ được cái mã chứ đầu óc thì không ra sao, xem ra nay bổn vương phải thay đổi suy nghĩ của mình rồi.’’
‘’Trăm nghe chẳng bằng một thấy, cũng như Duệ vương điện hạ đây mà thôi.’’
Còn chưa để hắn đáp lại, ta đã nói tiếp.
‘’Dù sao cũng đa tạ Duệ vương đã cứu ta, ơn cứu mạng lớn lao nhường này, ngày sau tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp.’’
‘’Ồ, không biết nàng định báo đáp thế nào nhỉ? Người đời đều nói ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp.’’
Nghe tới đây, không hiểu sao ta lại thấy rùng mình.
Nhớ lại lời đồn ba vị vương phi được chỉ hôn trước kia đều đột tử trước khi qua cửa Duệ vương phủ là lòng ta lại dấy lên một nỗi sợ hãi không nói thành lời.
Thế là, ta dứt khoát chạy trốn.
‘’Ách, cái đó cũng khó nói lắm. Dù sao người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, chỉ vì ơn cứu mạng mà quyết định chuyện trăm năm thì cũng có hơi quá.’’
‘’Sao lúc Tiêu Cảnh Dực cứu người hôm trước ngươi không nói vậy đi?’’
Duệ Vương này đúng là không vừa gì.
Quả nhiên lời đồn là chưa đủ về hắn, nghe qua tưởng đâu đã đáng sợ, gặp ngoài đời càng đáng sợ hơn.
Quan trọng hơn là trên người hắn mang khí chất hoàng gia vô cùng nặng nề, ép cho người đối diện không thở nổi.
‘’Duệ Vương điện hạ thân phận cao quý, tiểu nữ không dám mạo phạm. Chuyện hôm nay xin đa tạ, nhưng có lẽ bây giờ ta không dám ở lại đây lâu nữa, bởi vì bên ngoài e là đã xảy ra chuyện rồi.’’
‘’Tất nhiên là đã xảy ra chuyện, muội muội tốt của nàng bị bắt gặp ngủ lang với nam nhân đó. Nàng có lòng thì mau chạy ra xem đi.’’
Nói hết câu, Tiêu Cảnh Diệp đưa một miếng ngọc bội trắng cho ta.
‘’Cầm lấy đi, thứ này sẽ giúp nàng liên lạc được với hộ vệ của ta. Bổn vương đảm bảo đi về chuyến này nàng sẽ có việc cần tới nó.’’
Ta vâng vâng dạ dạ rồi chuồn đi mất.
Đúng như lời Tiêu Cảnh Diệp nói, gian phòng hôm qua của ta đã xảy ra chuyện lớn.
Lúc ta quay trở về đã thấy xung quanh đông nghịt người, đa số là khách hành hương đến vây quanh xem.
Ta cũng tò mò chạy tới.
Nha hoàn của ta cũng đã nhìn thấy, vội chạy tới báo tin.
‘’Tiểu thư, người hôm qua đã đi đâu vậy ạ? Làm chúng nô tỳ lo lắng muốn chết, may mà tiểu thư không sao.’’
‘’Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy?’’
‘’Tiểu thư, có chuyện lớn rồi ạ. Thất hoàng tử điện hạ cùng Triệu tiểu thư ở cùng một chỗ, bọn họ đêm qua cùng nhau…’’
Không cần nói hết ta cũng hiểu đêm qua xảy ra chuyện gì.
Tiêu Cảnh Dực và Triệu Vi Nhu đang cùng ở bên trong đó.
Quần áo Tiêu Cảnh Dực thì có vẻ đã chỉnh tề, còn Triệu Vi Nhu thì hình như không phải.
Nàng ta luôn cúi đầu, mái tóc đen dài che kín cả khuôn mặt.
Ta mơ hồ cảm thấy nàng ta đang khóc thút thít.
Người xung quanh trò chuyện rất ồn ào, ta cũng loáng thoáng nghe được.
‘’Trời ạ, Thất hoàng tử thế này là sao đây? Thân là điện hạ mà dám làm chuyện thất đức như này trong chốn Phật ngự.’’
‘’Đúng vậy đó, chẳng lẽ không biết xấu hổ là gì sao?’’
‘’Các vị đừng vội, lỡ đâu Thất hoàng tử là bị người ta hại thì sao? Dù sao hắn cũng đâu phải đồ ngu mà làm ra chuyện như vậy được.’’
Có người còn dám nói thẳng thắn.
‘’Bị hại hay không thì cũng chứng tỏ hắn chưa đủ tầm rồi. Nam nhân thế này sao mà kế thừa hoàng vị được.’’
Lời này đúng là rất lớn lối, có thể khép vào tội chém đầu.
Cho đến khi các sư thầy đến đó dẹp loạn thì đám đông mới tản bớt ra ngoài, nhưng chắc chắn sau hôm nay lời đồn sẽ truyền đi nghìn dặm.
Có điều bên trong chuyện này có rất nhiều thứ khiến ta phải thắc mắc.
Vốn dĩ hôm qua Tiêu Cảnh Dực đúng là sẽ xuất hiện ở trong gian phòng đó, nhưng mà ta đã trốn ra ngoài rồi.
Như vậy thì ai đã đẩy Triệu Vi Nhu vào chỗ đó?
Hơn nữa, vốn dĩ ban đầu bọn họ chọn gian phòng khỉ ho cò gáy như này vốn là để che giấu mọi chuyện.
Nhưng cuối cùng tin tức lại lan ra khắp nơi, dẫn dắt đám đông đến đây chứng kiến.
Mà hôm qua ta trúng thuốc rồi ngủ như heo, chắc chắn phía sau phải có người dẫn màn.
Trong đầu ta lập tức nghĩ đến tên mặt lạnh vận y phục đen ban nãy, đột nhiên cảm thấy rợn hết da gà.
Không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể thu dọn rồi hồi phủ.
(
Quả nhiên không ngoài dự đoán, chuyện động trời này đã lập tức lan truyền khắp kinh thành.
Sự việc có liên quan trực tiếp đến danh dự và thể diện hoàng thất, buộc hoàng đế phải đưa ra quyết định xử phạt.
Các phe phái trong triều đình đối chọi nhau hăng như gà, bên nào bên nấy đều có lý riêng.
Ta cũng khuyên phụ thân tạm thời không nên lên tiếng hay dính dáng gì đến chuyện này, bởi vì người còn lại là ả Triệu Vi Nhu ngu xuẩn kia cũng can hệ trực tiếp đến ông.
Liễu di nương ở trong phủ hết khóc lại nháo, liên tục nói Triệu Vi Nhu bị người ta hại, yêu cầu phụ thân làm chủ cho nàng.
‘’Gian phòng đó vốn là của đại tiểu thư, vì sao cuối cùng nữ nhi của ta lại ở trong đó chứ? Nếu nói chuyện này không có huyền cơ bên trong thì đúng là hoang đường.’’
‘’Lão gia, người cả đời công bằng liêm chính. Nhu nhi dù sao cũng là nữ nhi sống chung với chàng bao năm nay, chàng cũng phải cho nó một công đạo đi chứ.’’
Ta khoan thai bước vào, thong thả tự đổ cho mình một ly trà.
‘’Di nương đúng là diễn hay như con hát, trong phủ quanh quẩn cũng chẳng bao nhiêu nữ nhân. Người này gặp chuyện thì cứ đổ tội cho người kia là xong chứ gì?’’
‘’Ta không có ý đó, nhưng mà đại tiểu thư dám nói mình không có liên quan gì đến chuyện này không?’’
‘’Sao lại không dám? Ngược lại là đứa con gái của ngươi đó, bây giờ không biết đã bị người đời chửi mắng thành ra cái dạng gì rồi.’’
Ta mỉm cười nói tiếp.
‘’Hơn nữa càng nói thì càng thấy lạ. Chuyện té xuống nước hôm trước còn chưa xong, bây giờ muội muội lại tiếp tục cùng Thất hoàng tử gây ra chuyện.
‘’Trùng hợp một lần thì còn coi là trùng hợp, chứ còn nếu nhiều lần như vậy thì ai biết muội muội có phải thông đồng với hắn hay không chứ?’’
‘’Ngươi! Đại tiểu thư, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người.’’
‘’Ngậm máu phun người hay không phải điều tra mới biết được. Ai chẳng biết bây giờ trên triều đình sóng ngầm lục đục. Tướng phủ chúng ta cây cao đón gió lớn, vô tình bị cuốn vào tranh đấu giữa các phe phái thì sao?’’
‘’Nói thẳng ra, cưới được ta chính là có được sự ủng hộ của tướng phủ rồi. Nhưng mà để cưới được ta, thì cũng cần sự giúp đỡ của người khác mới được. Muội muội tốt này của ta không biết đã ăn trúng thứ gì mà ngu dại phản bội tướng phủ hết lần này đến lần khác.’’
‘’Liễu di nương, bà mà thông minh một chút thì bây giờ không nên ở đây tranh luận với ta mà nên lo hồi môn cho đứa con gái mình đi kìa. Càng điều tra thì càng không hay cho hai mẹ con bà thôi. Ai biết ngày mai sẽ có ý chỉ làm tiện thiếp hay không, dù sao muội muội cũng đã chung đụng với nam nhân rồi.’’
Những lời ta nói ra, chẳng những khiến đôi mắt của Liễu di nương trợn to hơn mà còn khiến phụ thân nhíu mày ngày càng sâu.
‘’Đại tiểu thư đúng là đã nghĩ nhiều rồi. Lão gia, ngài xem đại tiểu thư bây giờ đã không còn nhỏ nữa rồi, nói lời nào lời nấy cũng đều là muốn gán tội cho mẹ con thiếp.’’
‘’Đủ rồi, mấy người ai cũng tự cho mình vô tội. Nhưng hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương sẽ không cho qua chuyện này một cách dễ dàng đâu. Cũng tại Nhu nhi gây ra chuyện lớn như vậy, mà bây giờ hoàng thượng đâm ra đề phòng tướng phủ chúng ta rồi. Tất cả là chuyện tốt của mẹ con bà đó!’’
Phụ thân nói không sai.
Chuyện rơi xuống hồ lần trước thì còn chưa là gì, nhưng lần này thì khác.
Lệ phi được sủng ái bao năm đã sớm trở thành cái gai trong mắt hoàng hậu.
Nay nếu bà ta biết mẹ con phi tần âm mưu lôi kéo tướng phủ để đối chọi với thái tử thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Sai lầm này của Tiêu Cảnh Dực dù Lệ phi có được sủng ái cách mấy cũng không thể cứu vãn được.
Hoàng hậu nương nương cùng các vị trong hậu cung đều không phải đèn cạn dầu, đó là còn chưa nói đến các vị hoàng tử khác.
Cho nên chuyện Triệu Vi Nhu gả qua Thất hoàng tử phủ chắc chắn sẽ không diễn ra ngay được, vì cả đế hậu đều không muốn như vậy.
Hoàng hậu chắc chắn sợ Tiêu Cảnh Dực có chỗ dựa to lớn làm ảnh hưởng đến vị thế con trai mình, còn hoàng đế thì lại căm ghét chuyện chia bè kết phái trên triều đình.
(9)
Sau chuyện này, Tiêu Cảnh Dực chắc chắn sẽ không bỏ cuộc mà tiếp tục tìm cách khác để tấn công ta.
Dựa vào mưu hèn kế bẩn của tên này thì chẳng biết hắn có thể làm ra được chuyện kinh khủng gì khác.
Cho nên, ta phải tự tay chấm dứt nguy cơ này.
Chuyện hôn sự của ta có lẽ đã không trì hoãn thêm được nữa.
Cho nên, tối đó ta đã đến xin gặp mặt để bàn chuyện với phụ thân.
‘’Phụ thân, con đã nghĩ kỹ rồi. Chuyện hôn sự của con có lẽ phải quyết định sớm thôi.’’
Phụ thân nhìn ta, trong mắt không khỏi toát ra vẻ áy náy.
‘’Đều tại ta, nếu tướng phủ chúng ta có nhiều con trai thì bây giờ Lan nhi của cha cũng sẽ không phải vất vả như vậy.’’
Ta hiểu ý của phụ thân.
Ông cả đời trung thành với nước với dân, đến mức chuyện gia đình cũng không thèm quản.
Mẫu thân ta năm đó mất sớm, phụ thân cũng không tục huyền mà chấp nhận gà trống nuôi con.
Về sau tuy có thu nhận Liễu di nương nhưng cũng chỉ là vì tình nghĩa, giữa hai người cũng không có đứa con chung nào.
Chính vì lẽ đó nên Liễu di nương mấy năm nay vẫn không dám lên mặt với ta.
‘’Phụ thân không cần trách mình, người thật sự rất tốt với con. Chính vì vậy con bằng lòng trả giá hết thảy để duy trì vinh quang cho tướng phủ chúng ta.’’
Phụ thân không khỏi thở dài, nhưng ta đã quyết đoán nói tiếp.
‘’Phụ thân à, bây giờ Thất hoàng tử quyết liệt không buông tha cho tướng phủ chúng ta rồi.’’
‘’Ta biết, hoàng thượng gần đây cũng đã có chút động thái.’’
‘’Để ngăn chặn hắn, tốt nhất phải gả cho một người bằng vai phải lứa, hoặc là hơn hắn mới được.’’
‘’Lan nhi, con muốn nói gì?’’
‘’Phụ thân, ý con chính là như vậy. Con đường duy nhất con có thể đi chính là trở thành vương phi, bởi vì luận về gia thế hay tướng mạo, nữ nhi tin mình có thể làm được.’’
‘’Lan nhi, con đường này chưa bao giờ là dễ dàng.’’
‘’Nữ nhi biết, nhưng trước mắt chỉ còn cách đó. Đêm dài lắm mộng, ai biết còn có biến cố gì xảy ra. Nữ nhi xuất thân tướng phủ, không thể cứ nhút nhát mà không dám đối mặt với khó khăn. Con phải khiến cho tướng phủ vinh quang đời đời.’’
Phụ thân ta nhíu mày càng sâu, trong mắt hiện lên tia giãy giụa.
Ta biết chuyện này rất khó khăn, nhưng không thể không làm.
Hoàng thượng đã quá lớn tuổi, ai biết khi nào sẽ băng hà, hơn nữa hậu cung đông đảo như vậy, con đường tiến cung làm phi xem như không thể đi.
Chỉ còn các vị hoàng tử tương lai đầy hứa hẹn mà thôi.
Đại hoàng tử đã có chính thê, trong phủ cũng đã con đàn cháu đống, hơn nữa là người bên phe Thái tử.
Nhị hoàng tử cũng chẳng khác gì, mà quan trọng hơn người này chính là ân sư bày mưu tính kế cho Tiêu Cảnh Dực gài bẫy ta kiếp trước.
Bên cạnh tên khốn đó thì ta cũng oán hận Định vương Nhị hoàng tử này không kém là bao.
Tam hoàng tử thì hoàn cảnh cũng khó nói. Mẫu thân hắn mất sớm, mấy năm trước có xảy ra tranh chấp với phe cánh Thái tử, nên đã bị một chiếu chỉ cho vào hoàng lăng gác mộ.
Đến nay vẫn chưa trở ra.
Tứ hoàng tử cũng là Thái tử hiện tại thì càng không có khả năng.
Lục hoàng tử mất sớm, Thất hoàng tử Tiêu Cảnh Dực thì càng không phải nói.
Bát hoàng tử còn quá nhỏ, chưa đến tuổi hôn phối.
Chỉ còn lại duy nhất một người, đó là Duệ vương Ngũ hoàng tử Tiêu Cảnh Diệp.
Cũng chính là nam nhân đã cứu ta lần trước.