Vương Phi Báo Thù

Chương 5:




(13)
“Xin thỉnh an công công.”
Phúc Bảo công công bên cạnh hoàng thượng cũng hành lễ với ta, sau đó yêu cầu ta dập đầu tiếp nhận thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.”
Những lời hoa mỹ ở phía sau, vốn dĩ ta đã nghe đến nằm lòng.
Những lời này chẳng khác mấy so với hôn phối của ta và Tiêu Cảnh Dực kiếp trước, có điều đổi thành người khác mà thôi.
Việc tiếp nhận thánh chỉ không diễn ra quá lâu, nhưng chuyện quan trọng khác vẫn còn sau đó.
“Đại tiểu thư, đây là phần sính lễ mà Duệ vương điện hạ đưa đến. Vài ngày sau điện hạ sẽ chính thức đưa toàn bộ sính lễ đến ạ.”
Phúc Bảo công công phất tay, một hàng người lập tức tiến vào.
Bọn họ thi nhau khiêng một rương đồ lớn vào giữa sân.
Thông thường khi bà mối đã viết xuống thư đính ước giữa hai bên thì cũng có tục nhà trai đưa một phần sính lễ qua trước như một cách để cho tân nương thể diện.
Có điều tục lệ này là không bắt buộc, có cũng được không có cũng không sao.
Tiêu Cảnh Diệp đưa một phần lễ lớn như vậy chính là muốn cho ta và tướng phủ mặt mũi.
Ta luôn bảo trì im lặng từ nãy giờ, nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác vui vẻ ngọt ngào.
Cảm giác này rất khác so với hôn phối giữa ta và Tiêu Cảnh Dực ở kiếp trước.
Khi ấy ta làm thê tử mà chẳng khác nào đi đánh trận, lúc nào cũng đeo một gông xiềng lễ nghĩa nặng nề.
“Đa tạ công công nhiều, cảm phiền các vị giúp ta đưa nó vào bên trong viện.”
Những người đó lập tức làm theo.
Phúc Bảo công công hiểu ý, nên đã đưa cho ta một tờ danh sách.
“Bẩm tướng gia cùng đại tiểu thư, đây là danh sách đồ vật bên trong sính lễ. Duệ Vương điện hạ đưa đến những thứ này, tượng trưng cho sự xem trọng của điện hạ với tướng phủ. Nô tài hy vọng các vị giữ gìn cẩn thận một mảnh tâm ý này, yên tâm chờ ngày xuất giá.”
“Đó là dĩ nhiên, công công xin cứ yên tâm. Tướng phủ chúng ta rất coi trọng mối hôn sự này, sẽ không để xảy ra chuyện gì.”
“Có lời của tướng gia, hẳn hoàng thượng cùng điện hạ cũng sẽ yên tâm. Nô tài nhất định sẽ chuyển lời, nô tài xin cáo lui trước.”
Phụ thân ta đã xưng thần với cạnh hoàng thượng hơn nửa đời người, dĩ nhiên là quá quen thuộc cách làm việc của những kẻ hầu cận này.
Các vị công công mỗi người cầm một bao đỏ dày cộp, từ từ lui ra ngoài.
Ta sớm biết thánh chỉ sẽ đến rất nhanh, nhưng không nghĩ lại nhanh đến vậy.
Chỉ cách lúc ta gặp Tiêu Cảnh Diệp có vài canh giờ.
“Tiểu thư, nô tì có việc cần bẩm báo.”
Nha hoàn hầu cận lặng lẽ rít qua kẽ răng truyền lời đến bên tai ta.
“Chuyện gì vậy?”
“Tiểu thư, nô tì mới nghe được tin tức, Triệu tiểu thư đã có thai rồi ạ.”
“Cái gì?”
Triệu Vi Nhu ngay lúc này lại có thai?
Chuyện này nói lớn cũng không phải quá lớn, mà nhỏ thì cũng không nhỏ.
Nàng ta chưa chồng mà đã có chửa, theo nữ huấn mà nói là đã phạm tội lớn.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của tướng phủ sẽ bị tổn hại.
Bên cạnh đó, việc nàng ta có thai chắc chắn là kết quả của cái lần điên loan đảo phượng ở trong chùa đó.
Như vậy thì lần này không ai có thể ngăn được nàng ta tiến vào phủ Thất hoàng tử nữa.
Dù là thân phận nào thì cũng phải trở thành người của Tiêu Cảnh Dực.
Với dã tâm cùng đầu óc ngu muội của nàng ta thì chắc chắn lúc này đã mừng như trẩy hội, ta có muốn ngăn cũng chưa chắc ngăn được.
Cho nên ta chỉ lệnh cho cọc ngầm ta cài bên cạnh nàng ta theo sát mọi hành động, đặc biệt là không để tin tức lộ ra ngoài quá nhanh.
Nếu muốn lộ thì cũng phải đúng thời điểm mới được, dù sao nhất định phải giảm thiểu tối đa ảnh hưởng của chuyện này với tướng phủ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Triệu Vi Nhu nhanh chóng tìm cớ xuất phủ gặp Tiêu Cảnh Dực.
Lúc này Tiêu Cảnh Dực đang ngồi trong thư phòng, tiếp đãi một nhân vật đặc biệt.
Định vương, Nhị hoàng tử Tiêu Cảnh Thần.
Kiếp trước, hai người đã sớm kết minh thành một phe.
Tiêu Cảnh Thần ỷ mình lớn tuổi, lại từng hầu cận hoàng đế trong nhiều sự kiện trọng đại của quốc gia nên trong lòng vô cùng không phục Thái tử.
Hắn ta cho rằng ngôi vị trữ quân phải là của mình.
Trong khi đó, Tiêu Cảnh Dực thân là Thất điện hạ nhưng cũng rất tham vọng.
Bề ngoài bắt tay làm đồng minh, nhưng thực chất cũng luôn muốn trừ khử huynh trưởng để ngồi lên ngai vàng.
Chỉ là giờ khắc này bọn họ chưa trở mặt mà thôi.
“Hoàng huynh, sao đột nhiên phụ hoàng lại ban Triệu Vi Lan cho Tiêu Cảnh Diệp?”
“Bổn vương cũng đang băn khoăn đây, liệu có chuyện gì đã xảy ra trong kinh thành mà chúng ta chưa biết không?”
“Hoàng huynh, thần đệ cho rằng chúng ta đã quá xem thường hắn. Năm đó lẽ ra phải nên diệt trừ tận gốc hắn luôn mới phải.”
“Chuyện đó vốn dĩ ban đầu định là vậy, có điều hắn mạng lớn không chết, chỉ bị tàn phế mà thôi. Sau đó phụ hoàng đã tăng thêm rất nhiều hộ vệ. Nếu chúng ta ra tay thêm lần nữa thì rất dễ bị lộ, nên mới để hắn sống tới giờ.”
“Có phải hắn đã phát giác ra gì rồi không?”
“Dựa vào trình độ của hắn, nếu phát giác ra chuyện gì thì đã ra tay từ lâu rồi. Có điều bây giờ mới nhận ra thì sao chứ? Hắn giờ cũng chỉ là tên tàn phế mà thôi, không đáng để lo ngại.”
“Dù sao hắn cũng từng có danh xưng là mặt ngọc chiến thần, hoàng huynh đừng nên quá chủ quan.”
Lúc này, một tên hộ vệ bên cạnh đến báo tin.
“Xin thỉnh an hai vị vương gia.”
“Chuyện gì?”
“Vương gia, Triệu tiểu thư xin gặp. Nàng nói có chuyện quan trọng nhất định phải gặp vương gia.”
“Đã biết, ngươi lui ra trước đi.”
Tiêu Cảnh Dực chủ động nói.
“Hoàng huynh, cảm phiền huynh tránh đi một chút.”
“Được.”
Nói là tránh đi như vậy, nhưng thực chất Tiêu Cảnh Thần vẫn tìm một góc để đứng nghe.
“Cảnh Dực.”
Triệu Vi Nhu vui vẻ bước tới, thậm chí còn gọi thẳng tên huý của hoàng tử.
Tiêu Cảnh Dực cực kỳ khó chịu.
Chỉ là một dân nữ thôn quê, bám vào cái danh tướng phủ mới có thể lên được mặt bàn.
Thế nhưng vẫn không thay đổi được bản chất thật của mình.
Nếu không phải vì nàng ta có giá trị lợi dụng, Tiêu Cảnh Dực đã sớm ra tay diệt trừ từ lâu.
“Có chuyện gì?”
“Cảnh Dực, ta có chuyện quan trọng muốn nói với chàng.”
“Chuyện quan trọng gì đó ta không cần biết, ta chỉ muốn hỏi lý do vì sao rốt cuộc Triệu Vi Lan lại trở thành Duệ vương phi rồi?”
Giọng nói Tiêu Cảnh Dực lạnh lẽo như hầm băng, dọa cho Triệu Vi Nhu điếng cả hồn.
“Chuyện đó ta cũng không rõ…”
“Triệu thị, những chuyện ta giao ngươi chưa làm được một cái gì cả. Bây giờ nàng ta đã được ban cho Tiêu Cảnh Diệp, ngươi tự hỏi xem ta còn cần ngươi nữa không?”
“Cảnh Dực, chàng đừng không cần ta.”
“Chính vì chuyện này, bây giờ mẫu thân đã tìm cho ta một chính phi khác. Cho nên dạo gần đây ngươi đừng đến tìm ta nữa, kẻo lại gây hoạ lung tung.”
“Cái gì? Tiêu Cảnh Dực, chàng cưới chính phi khác?”
Tiêu Cảnh Dực cảm thấy bức bối chán nản vô cùng, mắt thấy chuyện lớn sắp thành lại bị nữ nhân này phá huỷ nên hiển nhiên không muốn cho Triệu Vi Nhu sắc mặt tốt.
Lúc này, Triệu Vi Nhu mới tung ra con bài chốt.
“Chàng không thể không cần ta, bởi vì ta đã có thai rồi.”
“Cái gì?”
Triệu Vi Nhu nhìn thấy gương mặt bất ngờ không tin nổi kia thì thấy rất vui vẻ.
“Đúng vậy, ta hôm nay cảm thấy trong người hơi khác. Cho nên đã mời đại phu xem thử.”
“Đã được hơn một tháng rồi.”
(14)
Sát ý trong đầu Tiêu Cảnh Dực chưa bao giờ đậm đặc như lúc này, hắn tức tới nỗi chỉ muốn một chưởng thủ tiêu luôn nữ nhân này.
Thành sự thì chẳng thấy đâu, bại sự thì có thừa.
Nghĩ đến những kế hoạch sắp tới, đầu óc Tiêu Cảnh Dực nhanh chóng xoay chuyển.
Hắn cố gắng nuốt xuống cơn giận, lát sau mới tiếp tục.
“Thật vậy sao?”
“Đúng vậy, chàng có vui không?”
“Dĩ nhiên, nếu thật sự nó được sinh ra thì đây sẽ là đứa con đầu tiên của ta rồi, lúc đó nàng sẽ được mẫu bằng tử quý. Có điều ít nhất nó cũng phải được sinh ra mới được.”
“Chàng có ý gì?”
“Ngươi chưa hiểu vấn đề sao? Mẫu thân đã chọn cho ta một chính phi khác, phụ hoàng cũng đã vừa ý rồi. Có lẽ cũng sắp có thánh chỉ tứ hôn. Sau khi Tiêu Cảnh Diệp thành hôn với tỷ tỷ ngươi thì chính là đến lượt ta đó.”
“Cái gì? Không thể nào…”
“Cái gì mà không thể, còn không phải là chuyện tốt của ngươi sao? Nếu ngươi được việc thì làm sao có duyên cớ như hôm nay?”
“Nhưng mà ban đầu chàng hứa cho ta vị trí trắc phi cơ mà. Bây giờ ta cũng đã có thai, làm trắc phi cũng được mà đúng không?”
Triệu Vi Nhu vội vã hỏi, giống như sợ mất đi chỗ dựa cuối cùng.
“Trắc phi? Ngươi thân là nữ nhân chưa xuất giá mà đã có chửa, dựa theo lễ giáo thì chính là không ra gì. Để ngươi làm trắc phi khác nào bôi tro trát trấu lên thanh danh hoàng gia?”
“Chàng không thể đối xử như vậy với ta được!”
“Chính phi tương lai của ta là đích nữ nhà Hộ bộ Thượng thư, xuất thân hiển hách. Nếu nàng ta lẫn mẫu thân ta biết chuyện, vậy ngươi nói xem cái thai này có giữ được không?”
Triệu Vi Nhu bình thường đã không thông minh lắm, lúc này càng khờ khạo hơn.
Nàng ta suy nghĩ rất ngây thơ, bây giờ càng nghĩ càng lộ ra nhiều vấn đề.
Nhưng nàng ta thực sự không cam tâm.
Nhìn thấy Triệu Vi Nhu đã hoảng lên, lúc này Tiêu Cảnh Dực mới nhẹ giọng nói.
“Có điều chuyện này vẫn còn đường cứu vãn.”
“Thật sao? Chàng nói đi, ta nhất định sẽ nghe theo.”
“Thứ ngươi thua bọn họ chính là xuất thân của ngươi, dựa vào đó ngươi đã thua ngay từ khi bắt đầu. Bây giờ đích nữ duy nhất của tướng phủ cũng đã gả cho Tiêu Cảnh Diệp, ngươi nói thử xem Thừa tướng gia sẽ ngả về phe ai?”
“Ta biết, nhưng không phải còn có ta sao?”
“Ngươi thì tính là cái gì? Ngươi cũng đâu phải nữ nhi ruột thịt của ông ta, dựa vào đâu ông ta phải chống lưng cho ngươi?”
“Ta nhất định sẽ nghĩ cách.”
“Nghĩ cách? Ngươi có thể nghĩ ra cách gì hay? Không phải là định đi rêu rao khắp nơi là ngươi không chồng mà chửa đó chứ?”
Tiêu Cảnh Diệp trong lòng thất vọng cực độ vì sự ngu si của nữ nhân trước mắt này.
Suy nghĩ nông cạn thực sự.
Nếu nàng ta bằng được một góc của Triệu Vi Lan thì hắn cũng đâu phải tốn công nhiều đến vậy chứ.
“Điều đó không quan trọng nữa, ngươi phải chứng minh được ngươi có thể mang lại lợi ích cho ta mới là quan trọng. Nếu mẫu thân ta thấy được điều đó thì ngươi mới có cửa, hiểu không?”
Triệu Vi Nhu không biết bằng cách nào mà mình có thể đi về đến phủ.
Cả người nàng ta bây giờ cứ như mất hồn.
Tiêu Cảnh Dực cũng không khác gì.
Sau khi nàng ta đi, hắn mới dám thở ra một hơi.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong.
Tiêu Cảnh Thần chậm rãi bước đến, bắt đầu hỏi chuyện.
“Hoàng đệ à, mọi chuyện sắp tới đệ tính sao đây?”
“Hoàng huynh!”
Biết Tiêu Cảnh Thần đã nghe hết tất cả, Tiêu Cảnh Dực chỉ hơi giật mình rồi lại căng đầu ra tiếp chiêu.
“Chuyện đã xảy ra thì cũng không thể thay đổi được, quan trọng là tính những bước tiếp theo.”
“Thần đệ đã hiểu. Có điều lần trước bị phạt cũng là do nàng ta, bây giờ lại gây thêm chuyện. Nếu phụ hoàng biết được thì không biết sẽ tức giận đến mức nào.”
“Trước hết phải tìm cách ngăn cản nàng ta làm lộ ra tin tức, ít nhất là trước khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống. Tránh được một Hộ bộ Thượng thư đã rồi chúng ta tính tiếp.”
“Bên phía đó thì thần đệ tự có cách. Sắp tới đi khảo sát tình hình phía Nam, thần đệ sẽ cố gắng cất nhắc tam công tử của ông ta.”
“Như vậy thì tốt, bổn vương sẽ xúc tiến chuyện này. Hoàng đệ sắp tới còn rất nhiều việc, chẳng những thành hôn mà còn phải cố gắng được phong tước càng sớm càng tốt. Cơ hội của chúng ta mới cao hơn.”
“Thần đệ đã hiểu, trở về nhất định sẽ lo liệu mọi chuyện. Hoàng huynh suy nghĩ thấu đáo cho ta như vậy, về sau ta nhất định trung thành với huynh.”
“Đều là huynh đệ cả, không cần phải câu nệ làm gì.”
Nói thì nói vậy, nhưng thực chất cả hai vẫn đang đề phòng lẫn nhau.
Hoàng gia chính là như vậy, mọi cơn sóng ngầm lục đục đều phải gắn chặt với lợi ích.
Ván cờ nguy hiểm như vậy, chưa bao giờ dành cho kẻ ngu dốt.
(15)
Sau khi thánh chỉ tứ hôn của ta và Tiêu Cảnh Diệp được ban xuống, phủ Thừa tướng bình thường im ắng nay trở nên rất náo nhiệt.
Phụ thân tỏ ra rất hào hứng nên đã đốc thúc mọi việc sửa sang trong phủ, làm cho Liễu di nương cũng phải miễn cưỡng nghe theo.
Hôm nay ta có việc phải xuất phủ, mục đích là để xem xét tiến trình làm việc của các cửa hàng dưới trướng.
Từ khi tiếp nhận lại công việc, ta đã nhận ra nhiều lỗ hổng trong đó.
Bề ngoài tưởng như là đang làm ăn rất tốt, nhưng thực chất lời lãi không có nhiều mà lại còn bị thâm hụt đi.
Khỏi phải nói số tiền kia đã đi đâu.
Hôm nay chính là lễ hội hoa đăng, là dịp mà mọi người sẽ đi ra phố.
Chính vì vậy, ta đã cố ý chuẩn bị rất lâu.
Các dịp lễ luôn là cơ hội tốt nhất để kinh doanh.
Nếu ngày hôm nay thu được lời nhiều thì mới bù đắp lại được các khoản lỗ.
Việc bài trí, sắp xếp các gian hàng được ta giám sát rất kỹ lưỡng.
Bên cạnh đó ta còn tốn công mời một vị tiên sinh đến kể chuyện, kích cầu dân chúng tiêu thụ sản phẩm của cửa hàng chúng ta.
Canh giờ cũng bắt đầu chập tối, người người dần đổ xô ra phố thì chúng ta mới tạm dừng công việc để bắt đầu đón khách.
Ta đang định tìm kiếm một tửu lâu nào đó ngồi, đợi hết đông một chút sẽ đi thả đèn cầu nguyện.
Đây chính là tiết hoa đăng cuối cùng trước khi ta xuất giá.
Lúc này một toán hộ vệ bước đến chặn đường chúng ta.
“Nô tài xin thỉnh an vương phi.”
“Ta vẫn chưa xuất giá đâu, ngươi không được phép thất lễ.”
“Vương gia dặn dò như vậy, nô tài không thể làm khác được ạ. Mong vương phi thông cảm.”
Ta cũng lười nhiều lời với những tên hộ vệ hoàng gia cấp cao này, ai nấy đều chỉ nghe lời chủ tử của mình.
“Có chuyện gì không?”
“Vương gia cho mời vương phi lên trên dùng bữa, mời đi theo nô tài.”
“Ta có thể từ chối không?”
“Không thể, chủ tử chúng ta là hoàng tử, không thể từ chối đâu ạ.”
Lúc ta lên đến nơi thì đã thấy Tiêu Cảnh Diệp đang nhàn nhã uống trà.
Hắn vận một thân y phục đen trắng, được cắt may cực kỳ tinh xảo.
Y phục của hắn luôn chỉ xoay quanh những gam màu tối giản nhưng lại không bao giờ đơn điệu.
Từng đường kim mũi chỉ, từng hoạ tiết đều rất tỉ mỉ và tinh tế.
“Thỉnh an vương gia.”
“Không cần đa lễ, mau ngồi đi.”
“Vương gia hôm nay thật có nhã hứng.”
“Hôm nay biết trước nàng sẽ xuất phủ đi chơi nên ta đã đến đây trước. Dù sao nàng cũng sắp phải gả đi rồi.”
Tiêu Cảnh Diệp dường như đã bớt đi khí thế hung hăng ép người hồi trước.
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, vô cùng ân cần quan tâm.
Lúc này, trông hắn dịu dàng như dáng vẻ của phụ thân lúc ta còn bé vậy.
Tiêu Cảnh Dực ở kiếp trước ngay cả lúc dịu dàng nhất cũng chưa được như vậy.
Đã lâu không cảm nhận được sự quan tâm chân thành cho nên ta cũng không bày sắc mặt với hắn nữa.
“Đa tạ vương gia quan tâm. Có lẽ hôm nay tâm trạng ngươi rất vui?”
“Bình thường, chuyện nên làm mà thôi.”
Tiêu Cảnh Diệp xoa tay, sau đó nói gì đó với các thuộc hạ.
“Chút nữa nàng sẽ đi thả đèn phải không?”
“Đúng vậy.”
“Đã có đèn chưa?”
“Dạ chưa có.”
Thật ra cũng có rồi, hạ nhân tướng phủ nhất định sẽ chuẩn bị.
Nhưng ta vẫn theo quán tính trả lời như vậy.
“Bổn vương có chuẩn bị một cái đèn rất đẹp, chút nữa nàng mang đi mà thả.”
Ta can đảm hít một hơi, sau đó hỏi hắn.
“Duệ vương điện hạ.”
“Ừ?”
“Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta không?”
“Có rất nhiều, ngươi muốn nói đến chuyện nào?”
“Chuyện gì khiến ngươi đột nhiên đối xử tốt với ta như vậy?”
“Bổn vương nghĩ chúng ta đã sắp thành hôn nên làm như vậy là rất bình thường. Nàng rốt cuộc thiếu niềm tin đến mức nào mà lại nghĩ như vậy?”
“Cũng không hẳn, ta chỉ hỏi vậy thôi.”
“Nghe nói tướng gia rất thương nàng mà, suy nghĩ đó không nên xuất hiện ở một thiếu nữ đâu.”
Tiêu Cảnh Diệp vừa nói vừa miết mắt nhìn ta, ánh mắt mang đầy hàm ý soi xét.
Nhìn đến mức ta chịu không nổi phải đổi chủ đề.
“Cái đèn này tinh xảo thật, nếu mang đi thả chắc chắn sẽ nổi bật nhất luôn.”
“Đương nhiên, đây là do ta chọn mà. Nàng có thích không?”
“Thích lắm, trông rất đẹp. Xin đa tạ vương gia.”
“Ừ, mai này gả đến thì phải nên thay đổi xưng hô đi.”
Ta đã chìm đắm trong vẻ đẹp của chiếc đèn tinh xảo này, nên cũng không nói lại hắn nữa.
Trùng sinh một kiếp, tâm hồn ta thực chất cũng đã trở nên già cỗi chai sạn rồi.
Nhưng hôm nay những niềm vui ngây ngô của thời thiếu nữ đã trở lại trong lòng ta.
Tiêu Cảnh Diệp đã trút đi sự lạnh lùng vốn có, ngược lại có thêm khí chất của một trượng phu.
“Mau mang đèn đi thả đi, bổn vương sẽ ở trên đây chờ nàng.”
“Đa tạ vương gia, thần nữ xin cáo lui trước.”
Chiếc đèn đẹp đẽ được ta ôm trong lòng, không để cho người khác ôm.
Nhưng trên đường đi, ta lại gặp phải oan gia trái chủ.
“Triệu tiểu thư, đợi đã.”
Tiêu Cảnh Dực một thân y phục giản dị, giống như đang cải trang đi đâu đó.
“Xin thỉnh an Thất điện hạ.”
“Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
“Thất điện hạ xin thứ tội, thần nữ giờ đây đã được tứ hôn. Theo lý mà nói thì không nên cùng ngoại nam tiếp xúc, mong điện hạ hiểu cho.”
Quả nhiên, lời vừa mới dứt thì Tiêu Cảnh Dực đã tỏ ra không vui.
“Ta thấy hình như ngươi có ác cảm với ta, lý do là vì đâu vậy?”
Ta cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Tiêu Cảnh Dực kiếp trước chưa bao giờ dám thất lễ đến mức này.
“Thần nữ không dám, chỉ là làm theo lễ nghi mà thôi. Mong Thất điện hạ hiểu cho, thần nữ xin cáo lui trước.”
Ta nói xong liền hành bán lễ rồi mới đi.
Tiêu Cảnh Dực cũng không tiếp tục nữa, dù sao chúng ta giờ đây chỉ là người xa lạ.
Hắn không có tư cách truy tra ta dù có thân phận là hoàng tử đi chăng nữa.
Có điều hắn nói không sai, ta không chỉ có ác cảm với hắn.
Mà là mối hận thấu xương, không thể đội trời chung.
Giờ khắc ta trùng sinh đồng nghĩa với việc ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hai chúng ta, chỉ có thể có một người chiến thắng cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.