Vương Phi Báo Thù

Chương 7



(18)

Ta không dám chắc rằng Tiêu Cảnh Diệp có thực sự ngồi trên xe lăn suốt mấy năm trời không, bởi vì biểu hiện của hắn thực sự quá mức dũng mãnh.

Ngay từ lúc bế ta lên giường, hắn đã không để ta phát ra tiếng động.

Tiêu Cảnh Diệp nhiệt tình hôn ta, chỉ cần ta có ý chống cự đều bị hắn hôn đến không thở được.

Đến khi sắc mặt ta ửng đỏ, hơi thở dần trở nên dồn dập, hắn mới cầm cổ chân của ta đưa lên vai mình.

“Ách, chàng nhẹ nhàng chút.”

“Ta biết, sẽ không đau lắm đâu. Ta sẽ làm nhẹ nhàng, nàng cứ yên tâm tin tưởng ta.”

Miệng nói một đằng, nhưng tay chân lại hành sự một nẻo.

Dù Tiêu Cảnh Diệp đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng thân thể ta vẫn đau đớn giống như đang bị xé tan ra.

Khoảnh khắc tiếp nhận thứ đó vào bên trong, ta giống như là chết đứng.

Miệng hơi há ra, thở không ra hơi.

Hai mắt thì trợn tròn.

Tiêu Cảnh Diệp cả đêm cứ hùng hục giống như muốn trả thù ta đã khiêu khích sự nam tính của hắn.

“Nhìn đi, nàng còn dám nói bổn vương không làm được chuyện gì nữa không?”

“Hức, không dám nữa…”

Đêm động phòng kéo dài rất lâu, có lẽ phải đến lúc ta mệt mỏi đến mức mắt không mở nổi nữa thì mới kết thúc.

Ta đã phải trải qua nhiều cung bậc cảm xúc.

Từ ngại ngùng e thẹn, cho đến hừng hực sắc tình rồi sau đó là đem cả tổ tông của hắn ra mà mắng.

Buổi sáng hôm sau, chúng ta phải đi kính trà đế hậu.

Nếu không có Tiêu Cảnh Diệp hăng hái đánh thức thì ta đã ngủ quên mất.

“Tất cả là tại chàng!”

“Chàng là đồ khốn, rõ ràng chàng nói là sắp xong, nhưng cuối cùng thì sao chứ?”

Tiêu Cảnh Diệp như sói đói lâu ngày được ăn no, hắn cười tủm tỉm trông rất sảng khoái.

Ta hận đến mức chỉ muốn cho khuôn mặt đẹp đẽ đó một bạt tai.

“Được rồi, không phải là ta đã lau người sau đó chườm nước ấm cho nàng rồi sao? Nếu còn đau nữa thì chúng ta đi thỉnh an muộn chút cũng được.”

“Chàng có thôi đi không, chàng không cần mặt mũi nhưng ta thì cần.”

Đùa hay sao, đi thỉnh an muộn một chút sẽ đem đến bao nhiêu phiền toái.

Hơn nữa người có đầu óc cũng biết lý do vì sao một đôi phu thê mới cưới lại đến muộn.

“Nhưng mà dù sao điều đó cũng chứng tỏ là ta không có vấn đề gì về sức khoẻ cả!”

“Vương gia ngồi xe lăn quá lâu nên tinh lực dồn lại một chỗ, bây giờ phát tiết trên người ta chứ gì?”

“Không có mà, bổn vương chỉ là muốn yêu thương nàng thôi.”

Sau khi nha hoàn lui ra, Tiêu Cảnh Diệp lập tức đưa móng vuốt đến trên người ta.

Ta mệt mỏi đến mức để hắn bế đến bàn trang điểm.

Buổi kính trà diễn ra như thường lệ, gần như không có gì bất thường.

Kể cả Tiêu Cảnh Dực cũng không dám biểu lộ sự bất mãn của hắn.

Dù trong đáy mắt hắn có giãy dụa cỡ nào đi chăng nữa thì rốt cuộc vẫn phải gọi ta là hoàng tẩu, vẫn phải hành lễ với ta.

Chỉ có ta mới biết, giờ phút này hắn đang ghen ghét đến mức nào.

Làm phu thê một kiếp, ta hiểu rất rõ cách làm người của Tiêu Cảnh Dực.

Nhìn qua tưởng là hoà nhã, nhưng thật ra là người rất cố chấp lại vô cùng cứng đầu.

Thứ hắn đã chọn thì nhất định phải có, nếu như không có được thì sẽ tìm cách phá huỷ.

Sau một màn hỏi han ân cần, đế hậu rốt cuộc cũng để chúng ta đi.

Tiêu Cảnh Diệp hiện tại vẫn phải làm bộ như đang bị tàn phế, cho nên ta đây thân là tân nương mới cưới phải đẩy xe lăn cho hắn.

“Lan nhi, nàng có muốn đi chơi không?”

“Đi chơi cái gì cơ?”

Bây giờ chúng ta chỉ vừa mới thành hôn, còn bao nhiêu công việc cần phải giải quyết.

Nào là sắp xếp bàn giao công việc trong phủ, cho đến phải đối nội đối ngoại.

Mấy ngày nữa còn phải về lại mặt.

Sao hắn có thể nghĩ đến chuyện đi chơi chứ.

“Bổn vương còn đang tàn phế nên không phải thượng triều, chúng ta có thể dành thời gian bồi đắp tình cảm.”

“Ách, như vậy vương gia muốn đưa thiếp đi đâu?”

“Đến nơi rồi sẽ biết.”

Sự thật là ta suýt chút nữa thì quên nhà mẹ đẻ của Tiêu Cảnh Diệp là một gia tộc về y học cổ truyền.

Cả đoàn người chúng ta đi vào tận sâu trong rừng núi, sâu đến mức không khí cũng muốn đặc quánh lại thành từng mảng sương mù.

Ta nhanh chóng hiểu ý của hắn, Tiêu Cảnh Diệp không muốn “tàn phế” nữa.

Chúng ta đến một căn nhà gỗ cổ kính, nhìn từ xa giống như nó đã tồn tại ở nơi này cả trăm năm.

Người tiếp đón là lão già râu tóc bạc trắng, nhưng bề ngoài vẫn rất minh mẫn sáng suốt.

Làn da không hề nhăn nheo như một lão già chút nào.

Thần thái cũng hơi kỳ lạ.

Mà lão già đó cũng chính là người được mệnh danh là y thuật cao thâm bậc nhất thiên hạ.

Người dù có bị Nam Tào nhắm đến, vào tay ông ấy cũng sẽ thoát được nạn.

*Nam Tào là người dò soát sổ sách trên thiên đình theo văn hoá dân gian, ổng sẽ cầm sổ dò số mệnh mỗi người, gạch tên ai là người đó lên trên đó với ổng.

Có điều lão danh y này là một nhân tài thanh khiết đích thực, nếu không hữu duyên thì dù có bao nhiêu tiền bạc của cải cũng khó mà mời được.

Bằng một cuộc giao dịch bí mật, Hàn lão gia đã theo hai người chúng ta đến Duệ vương phủ, chịu trách nhiệm chăm sóc đôi chân cho Tiêu Cảnh Diệp.

Nói cách khác, Hàn lão gia chỉ là cái cớ để Tiêu Cảnh Diệp tiếp tục ẩn mình chờ đợi trong thời gian này.

Tin tức này rất nhanh được truyền vào hoàng cung.

Hoàng thượng sau khi biết chuyện liền phái thêm người đến phủ đồng thời ban thưởng vô số dược liệu quý báu.

Chúng ta đều không thể từ chối, bởi vì ta biết chắc chắn hoàng thượng không chỉ vì yêu thương Tiêu Cảnh Diệp mà làm vậy.

Ta nghĩ ông ấy còn toan tính đến nhiều mặt khác, chẳng hạn như thăm dò chúng ta.

Vì vậy suốt thời gian này, ta và Tiêu Cảnh Diệp đều ẩn thân trong phủ, tận hưởng cuộc sống tân hôn ngọt ngào.

Nhưng không lâu sau đó, kinh thành lại dậy sóng.

Bởi vì Tam hoàng tử vốn tưởng sẽ chết già trong hoàng lăng, nay đã thuận theo thánh chỉ mà trở lại.

Cuộc chiến tranh quyền đoạt vị vốn đã khốc liệt nay còn khốc liệt hơn gấp trăm lần.

Một hoàng tử ngỡ như không bao giờ còn cơ hội mà cũng có thể trở lại, vậy thì ai dám chắc còn bao nhiêu kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối chờ thời cơ?

(18)

Người đầu tiên có phản ứng chính là hoàng hậu và thái tử.

Hoàng hậu nương nương lập tức ra lệnh cho Phủ Nội Vụ chuẩn bị một buổi lễ tẩy trần cho Tam hoàng tử.

Buổi tiệc sẽ được tổ chức rất long trọng, thậm chí một số vương công đại thần trong triều đình còn được phép tham dự.

Động thái của hoàng hậu nhanh đến bất ngờ.

Trong lúc thánh chỉ vừa mới được ban bố không bao lâu, các đại thần còn chưa kịp dâng sớ phản đối thì hoàng hậu đã lập tức bày tỏ sự đồng thuận với hoàng thượng.

Khó trách lại có thể ngồi vững vị trí đó lâu như vậy, quả nhiên không phải là đèn cạn dầu.

Nếu người ngoài nhìn vào, chắc chắn ai nấy cũng đều cho rằng hoàng hậu là đích mẫu cao thượng yêu thương hoàng tự nhất thiên hạ.

Ra tay nhanh gọn, nhất tiễn đa điêu.

Chỉ có điều, hành động này trong mắt người trong cuộc thì chẳng khác nào một trò hề.

‘’Chàng nói sao? Năm đó mẫu thân Tam hoàng huynh bị hoàng hậu nương nương ban chết?’’

Bởi vì cả ta và Tiêu Cảnh Diệp đều chẳng phải người của phe hoàng hậu, dĩ nhiên lúc chỉ có hai người thế này thì chẳng cần gọi bà ấy là mẫu hậu làm gì.

Ngoài mặt thì hành sự đủ lễ nghĩa để tránh cho người khác hạch tội mà thôi.

‘’Không sai, nàng có biết vì sao năm đó Tam hoàng huynh đang còn trẻ tuổi hăng hái như mặt trời ban trưa, đùng một cái lại phải vào canh gác hoàng lăng không?’’

‘’Còn cả Lục muội nữa, tuổi còn trẻ mà đã phải cắn răng gả đến cái đất du mục xa xôi khắc nghiệt đó nữa. Phu quân của Đoan Kính công chúa không may qua đời nên nàng ta mới may mắn được đón về lại đây, nếu không chắc cũng chôn thân ở cái nơi hoang dã đó cả đời rồi.’’

‘’Lan nhi, tính ra Tam hoàng huynh cùng Lục muội đã ly biệt nhau suốt bao nhiêu năm trời rồi đó.’’

Ta trầm ngâm hồi lâu, quả nhiên lòng người mới là thứ thâm sâu đáng sợ nhất.

Ta không rõ năm xưa Tam hoàng tử huy hoàng ra sao, bởi vì khi ấy ta vẫn còn nhỏ.

Nhưng nghe Tiêu Cảnh Diệp nói thì hắn cũng là một hoàng tử tài hoa, tương lai đầy hứa hẹn.

Rốt cuộc tội lớn đến mức nào mà phải liên lụy đến con cái như vậy?

‘’Vương gia, theo lý mà nói dù mẫu thân có phạm tội nhưng dù sao hoàng tử và công chúa cũng là hậu duệ hoàng thất cơ mà?’’

Tiêu Cảnh Diệp nhàn nhã cho một con chim đậu lên cánh tay, sau đó dùng giọng điệu nhàn nhạt để kể cho ta nghe.

‘’Mẫu thân của hai người bọn họ là Ninh tần, chắc nàng cũng nghe qua rồi. Năm đó nương nương được sủng ái bậc nhất hậu cung, thậm chí còn có quyền được nuôi nấng hoàng tử khác.’’

‘’Nương nương xuất thân nhà tướng nhưng đã xuống dốc từ lâu, khi đó được sủng đến mức phục hưng cả gia tộc.’’

‘’Ngoài ra, bà ấy cũng là dưỡng mẫu của bổn vương.’’

Thì ra là vậy, khó tránh Tiêu Cảnh Diệp thân thiết với Tam hoàng tử hơn so với các huynh đệ khác.

‘’Năm đó có một dịch bệnh rất kỳ lạ xảy ra ở trong cung, mọi người ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ. Thậm chí hoàng tổ mẫu cũng nhiễm bệnh, cho nên hoàng hậu điều tra rất kỹ càng, chỉ cần có chút manh mối khả nghi cũng bị bắt giam.’’

‘’Sau khi dịch bệnh qua đi, trong cung tổ chức lễ cầu trời rất linh đình. Lúc đó bổn vương còn nhỏ, được nương nương dẫn tới tham dự cùng. Đột nhiên lúc quốc sư làm lễ thì đồ vật bị bốc cháy, phụ hoàng cho là điềm gở nên lập tức tạm dừng.’’

‘’Quốc sư nói dịch bệnh không phải là thiên tai mà là nhân họa, còn chỉ chứng phía đông hậu cung. Mà lúc đó phía đông chỉ có cung điện của Ninh tần nương nương là khả nghi nhất, vì hậu phi lúc đó đa số sống ở phía tây. Còn các cung điện khác thì toàn là mấy phi tần thất sủng, không ai thèm nhớ tên nên chắc chắn không có gan làm vậy.’’

‘’Hoàng hậu cho người đi lục soát ngay tức khắc, tìm thấy rất nhiều đồ vật không nên có trong cung điện. Nương nương bị hoàng tổ mẫu ra lệnh bắt giam, phụ hoàng cũng không thể làm gì được. Sau đó hoàng hậu trình lên chứng cứ, chính thức kết tội nương nương.’’

‘’Hồi đó những chuyện xảy ra bên trong ta cũng chỉ là nghe cung nhân kể lại chứ không được tận mắt chứng kiến. Ninh tần nương nương sủng quán lục cung năm đó, cuối cùng cũng phải hương tiêu ngọc vẫn bằng một chén thuốc độc."

‘’Nhiều năm sau đó hoàng tổ mẫu cũng hoăng thệ nên mọi người trong cung cũng không còn nhớ đến nương nương. Chỉ có ba người chúng ta là mãi không thể nào quên.’’

‘’Năm đó, lúc nghe tin nương nương bị ban chết, đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ không còn chỗ dựa nữa mà phải sống trong Dục Khánh cung, chúng ta đều đã tự hiểu số phận của mình.’’

‘’Lúc đó Tam hoàng huynh đang đi tuần du phương Nam, lúc về đến kinh thành thì xác của nương nương đã xanh cỏ từ lâu rồi. Đến mức nhìn mặt mẹ đẻ lần cuối hắn cũng không thể làm.’’

‘’Nhưng mà, cả ba người chúng ta đều hiểu rõ tình thế, nên tất cả đều không có phản ứng chống đối gì cả. Chúng ta cố gắng nhẫn nhục nhiều năm, ẩn mình chờ thời, chấp nhận nhiều cay đắng như vậy đâu phải để trơ mắt nhìn mẫu tử hoàng hậu đắc ý chứ?’’

(19)

Ta vừa xoa vai cho Tiêu Cảnh Diệp, vừa lặng người nghe hắn nói.

Cả ba người bọn họ rõ ràng là hậu duệ quý tộc, nhưng thực chất cuộc đời lại nhiều bi kịch hơn bất cứ ai.

Nỗi đau sinh ly tử biệt còn chưa kịp nguôi đã phải tươi cười cúi đầu trước kẻ thù đó liệu có mấy ai thấu?

‘’Sau đó vì sao Tam hoàng huynh lại bị phạt vào hoàng lăng?’’

‘’Thật ra cũng không phải bị phạt, tất cả là do hắn tương kế tựu kế. Hắn cố ý lộ ra một số sai sót trong công việc, đúng lúc đó mấy lão già bên phe hoàng hậu đang có ý muốn trừ khử hắn, nên hắn cũng thuận thế chấp nhận hình phạt này. Bổn vương nhớ rõ đề nghị canh giữ hoàng lăng để rèn luyện này là do đường thúc của hoàng hậu đề ra.’’

‘’Phụ hoàng cứ như vậy mà đồng ý sao?’’

Dù sao Ninh tần vừa mới mất không bao lâu, Tam hoàng tử dù gì cũng là huyết mạch của hai người, nếu như thực sự có vài phần thật tâm thì cũng không nên đối xử với hắn như vậy.

‘’Phụ hoàng khi ở trên triều và lúc ở hậu cung là hai người khác nhau hoàn toàn. Hơn nữa ông ấy là hoàng đế, trong mắt phải đề cao tối thượng sự cân bằng quyền lực của hoàng thất. Phụ hoàng có rất nhiều con trai, mà lúc đó nhà mẹ đẻ hoàng hậu quá mạnh, nên ông ấy thà hy sinh đứa con trai này chứ không muốn xảy ra một cuộc thanh trừng trên triều.’’

Nếu thật sự là như vậy, thì hoàng đế xứng đáng bị các con trai của mình đối xử tàn tệ.

Bao nhiêu bi kịch của bọn họ chẳng phải từ hoàng đế mà ra sao?

‘’Nếu thực sự là như vậy, thì Tam hoàng huynh cũng chẳng phải là đèn cạn dầu.’’

‘’Nàng nói rất đúng, người ngoài ca ngợi bổn vương đó là bởi vì hoàng huynh phải xuống đài quá sớm, nếu không bọn họ chưa chắc là đối thủ của hắn. Nhà mẹ đẻ của hoàng hậu gần như là một tay che trời, dẫn đến hiện nay bên trong triều đình tồn tại rất nhiều loại sâu mọt mà phụ hoàng không dám đụng đến. Người như hắn dám đánh cược hiện tại để đổi lấy tương lai, bổn vương tin chắc rằng hắn có thể làm tốt hơn phụ hoàng.’’

Ta cẩn thận nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai mới dám thở mạnh.

Không thể không nói Tiêu Cảnh Diệp thực sự quá mức gan dạ, lời này nếu bị nghe thấy thì chắc chắn sẽ trở thành chứng cứ mưu phản.

‘’Yên tâm đi, bổn vương có khinh công. Dăm ba tên hộ vệ nhãi nhép chỉ được tài tay chân đó sao xứng nghe lén bổn vương?’’

‘’Thiếp chỉ là lo lắng cho chàng thôi, không có ý gì hết đâu. Có điều, nếu phụ hoàng thực sự có toan tính trong việc cho Tam hoàng tử vào hoàng lăng, vậy thì nay cho hắn trở ra hẳn là cũng có toan tính?’’

‘’Vương phi của bổn vương thực thông minh, nhanh như vậy mà đã nắm bắt được vấn đề. Nàng nói không sai, không phải đương nhiên mà hắn có thể trở ra.’’

‘’Thiếp xin nghe vương gia chỉ giáo.’’

‘’Nàng còn nhớ đợt bổn vương tước đi trọng trách đi khảo sát phía nam của Tiêu Cảnh Dực chứ?’’

À, cái lần đó hình như là hắn ghen tuông, còn nói ta phải ở nhà chờ gả chứ đừng đi trêu ong ghẹo bướm gì đó.

‘’Bổn vương và Lục muội thực chất vẫn có giữ liên lạc, cách vài tháng sẽ trao đổi thư từ một lần. Nhà chồng của muội ấy là bộ tộc hiển hách bậc nhất của Duy Hãn bộ, cũng là bộ phận quan trọng trấn giữ phía bắc.’’

‘’Trương Đông Thành đảm nhận đi khảo sát là người của bổn vương, ta chỉ yêu cầu bên đó làm chút động tác vận chuyển hàng hóa nho nhỏ. Trương đại nhân báo cáo lên phụ hoàng, cộng với việc thu săn sắp tới cần phải có người đứng ra đảm đương, cho nên phụ hoàng đã cân nhắc việc chọn người đứng ra tổ chức để bình ổn quan hệ giao bang giữa hai bên.’’

‘’Có lẽ sắp tới bổn vương dẫn nàng đi thu săn cho nàng mở mang tầm mắt.’’

Thu săn có vẻ cũng rất thú vị, trước nay ta đã nghe phụ thân nói nhiều lần nhưng chưa bao giờ được đi cả.

Nay trở thành vương phi nên mới có cơ hội được đi.

Ta vừa vui vẻ nghĩ đến lúc đó, vừa cân nhắc suy nghĩ những gì Tiêu Cảnh Diệp vừa nói.

‘’Nhưng những năm trước vẫn có người tổ chức đó thôi, vì sao nhất định phải chọn Tam hoàng huynh?’’

‘’Bởi vì nhà chồng của Lục muội yêu cầu người đứng ra lo liệu năm nay phải có quan hệ tốt với bên đó, mà quan lại triều đình thì làm gì có ai đủ tiêu chí đáp ứng? Chỉ có Tam hoàng huynh là ca ca ruột của công chúa đã xuất giá, lại văn võ song toàn mới là người phù hợp nhất.’’

‘’Có thực sự chỉ là như vậy thôi không?’’

Ta cẩn thận hỏi lại, dù sao ta vẫn cảm thấy lý do này có hơi gượng ép.

Tiêu Cảnh Diệp nắm lấy bàn tay đang xoa bóp cho hắn của ta, đưa lên hôn một phát rồi mới nói tiếp.

‘’Đúng là không chỉ như vậy, mà là do phụ hoàng đã sớm đề phòng mẫu tử hoàng hậu từ lâu. Ngay cả chuyện đi tuần phía nam ông ấy cũng cho Thất hoàng đệ làm chứ không giao cho thái tử thì nàng cũng hiểu rồi. Trong lòng ông ấy vẫn luôn mong muốn quyền lực được cân bằng, lúc này thả Tam hoàng huynh ra là hợp tình hợp lý.’’

Ta và Tiêu Cảnh Diệp nhìn nhau, chỉ bằng ánh mắt đã có thể hiểu ý của đối phương.

‘’Có vẻ như thu săn sắp tới sẽ rất thú vị đây.’’

‘’Nàng yên tâm đi, không nơi đâu thú vị bằng cái hoàng cung này. Gánh xiếc ngoài kia chỉ sợ còn không bằng đó chứ.’’

‘’Như vậy, có lẽ thiếp phải nghe theo vương gia chỉ giáo rồi. Bằng không chỉ sợ mình thành nghệ nhân hát tuồng khi nào chẳng hay.’’

‘’Ha, chỉ sợ không khéo lại thành như thế thật đó.’’

- -------

Chuẩn bị mấy ảnh trộn gỏi nhau tới nơi rồi mấy bà ơi, tương tác mạnh giúp tui nha viết cũng cực lắm á.