Vương Phi Có Độc

Chương 10: Bị phục kích (nhị)




"Ngươi mang Vương phi đi trước... Mau!"
Ánh Thu chần chờ một lát, xoay người vội vàng tiến lên xe ngựa, kéo dây cương.
Đợi đến lúc Cố Thanh Trản xốc rèm lên, Lục Oanh đã nắm chủy thủ rời xa, người bịt mặt quanh mình khoảng chừng mười mấy tên. Ngay cả thân binh Vương phủ cũng đánh không lại thích khách này, càng miễn bàn một nữ tử yếu đuối như nàng, nếu tiếp tục như vậy... dĩ nhiên là tính mạng khó bảo toàn.
Ánh Thu thấy Cố Thanh Trản dường như do dự điều gì, trảm đinh tiệt thiết nói, "Nương nương, hiện giờ không phải lúc ướt át cảm tính, phải lấy đại cục làm trọng!" Dứt lời, không đợi Cố Thanh Trản trả lời liền giơ roi giục ngựa chạy đi.
Lấy đại cục làm trọng? Đúng, phải lấy đại cục làm trọng. Nhưng đại cục rốt cuộc là cái gì? Xe ngựa càng chạy càng xa, rất nhanh đã không nghe thấy tiếng đao thương loảng xoảng, Cố Thanh Trản thất thần ngồi trong xe ngựa...
"Ngươi ngồi trong này, mặc kệ thế nào cũng không được ra ngoài." Cố Thanh Trản nhớ tới ánh mắt kiên định của Lục Oanh vừa rồi. Nàng che chở mình. Thời khắc sinh tử, phản ứng đầu tiên của Lục Oanh đúng là bảo hộ nàng, hoàn toàn không để ý đến an nguy của bản thân...
"Mau trở về... Ánh Thu!" Cố Thanh Trản ngữ khí dồn dập, tuy mặt không đổi sắc như trước, nhưng nội tâm nàng chưa bao giờ bối rối như lúc này. Cuối cùng vẫn không làm được, không làm được chuyện cứ như vậy mà chạy trốn.
___
"Bích Lạc, đừng sợ..." Lục Oanh kéo Bích Lạc đang ngã ngồi dưới đất, dưới đao quang kiếm ảnh, nàng dường như đoán được bi kịch sắp tới.
Không, bây giờ không phải lúc tuyệt vọng.
"Cái còi... Cái còi..." Lục Oanh thế này mới nhớ ra chiếc còi ngọc phụ thân từng giao cho mình, cuống quít sờ sờ cần cổ. Cái còi này nàng chưa bao giờ thổi lên. Thoáng chốc, tiếng còi thanh thúy vang vọng khắp rừng cây. Lục Oanh thổi một lần lại một lần, mấy con quạ bị cả kinh lập tức vỗ cánh bay tứ tán.
Thích khách đều là cao thủ hàng đầu, hơn nữa người người xuống tay tâm ngoan thủ lạt, từng chiêu từng chiêu trí mạng, xem ra không phải mưu tài mà là đồ mệnh, chúng binh vệ Vương phủ rất nhanh sắp không nổi chống đỡ.
Thời gian còn sót lại không nhiều, Lục Oanh lôi kéo Bích Lạc lui về phía sau, mới phát giác Ánh Thu đã thúc xe ngựa đi xa. Nhìn vết vó ngựa và bánh xe in dấu thật sâu trên mặt đất, không biết vì sao đáy lòng Lục Oanh lại hơi nguội lạnh.
"Nương nương!" Bích Lạc chưa bao giờ gặp tình cảnh như thế, nàng kéo ống tay áo Lục Oanh khóc hô, "Chúng ta đi mau!"
Ai ngờ vài tên đại hán che mặt khinh công thượng thừa, rất nhanh đã ngăn chặn đường chạy của hai người. Lục Oanh nắm chủy thủ để ngang trước ngực, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Một thanh lợi kiếm thẳng tắp đâm về phía nàng, rõ ràng là muốn lấy mạng!
Ngay lúc mành chỉ treo chuông, hai bóng đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Hai thanh phi tiêu bay ra, thích khách che mặt vì muốn tự bảo đành phải bỏ qua Lục Oanh.
"Tiểu thư, nơi này giao cho chúng ta. Ngươi đi mau!" Hai nam tử hắc y rút kiếm hộ trước người Lục Oanh.
Lục Oanh từng nghe phụ thân nói qua, hai huynh đệ Âu Dương có thể qua lại giữa trăm vạn đại quân như vào chốn không người, võ công sâu không lường được. Mặc kệ có tin công phu của bọn họ hay không, nay mệnh hiểm một đường, Lục Oanh chỉ có thể liều một phen, "Các ngươi cẩn thận!"
Lục Nguyên Thiệu từng có ân với huynh đệ hai người, hai người vì báo ân, tự nguyện đi theo Lục Nguyên Thiệu bảy năm. Trong vòng bảy năm, chỉ cần tiếng còi ngọc vang, không cần biết là chuyện gì, huynh đệ hai người đều sẽ máu chảy đầu rơi vì phủ Tướng quân. Từ sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân liền an bài hai người này bên cạnh mình, một lần giao việc là bảy năm dằng dẵng bảo hộ mình.
Lúc này, trời lại đổ mưa.
Lục Oanh và Bích Lạc nắm tay nhau chạy vội trên đất, chật vật không chịu nổi. Lục Oanh vừa chạy vừa tìm hiểu hoàn cảnh bốn phía xung quanh. Rừng cây lớn như vậy, chắc chắn có chỗ ẩn thân.
"Nương nương... Ta chạy không nổi... Ngài đi trước đi!"
"Bích Lạc... Phải sống sót... Phải sống sót..." Từng kinh lịch qua cái chết, ý chí cầu sinh của Lục Oanh chưa từng cường liệt như lúc này.
Bích Lạc cả người đều run rẩy, ngón tay chỉ phía trước, tâm như tro tàn, "Nhưng mà... Nhưng mà... Chúng ta trốn không thoát..."
Đằng trước, một nam tử che mặt đeo cung nỏ, trong tay cầm một cây đại đao đứng dưới cơn mưa. Vết máu trên lưỡi dao dần bị mưa gột rửa, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, khiến người lạnh sống lưng.
- ---
"Ngươi ngồi trong này, mặc kệ thế nào cũng không được ra ngoài."
"... Mang Vương phi đi trước."
Mưa to như trút nước, Cố Thanh Trản đỡ trán, lời Lục Oanh nói quẩn quanh lặp lại trong đầu nàng. Hai câu ngắn ngủi lại khơi mào một trận chiến tâm lý mãi không dứt. Vì sao... Vì sao...
"Ánh Thu, mau quay xe trở về!"
"Nương nương?!"
"Quay xe trở về!" Cố Thanh Trản thái độ cường ngạnh.
"Tại sao? Nương nương... Đây không phải trò đùa..."
"Đây là mệnh lệnh! Ngươi dám cãi lệnh?!"
Đằng sau truyền đến tiếng ngựa hí, xe ngựa tốc tốc băng qua đất bùn chạy đến dưới làn mưa. Lục Oanh đang trên bờ vực tuyệt vọng, lúc này thấy chiếc xe ngựa quen thuộc kia, thần trí từng chút từng chút từ mơ hồ trở nên rõ ràng...
Nàng trở lại? Là nàng trở lại, nàng sao lại trở về chứ?!
"Nương nương!" Ánh Thu gắt gao giữ chặt Cố Thanh Trản đang muốn xuống xe ngựa, "Ngài đừng xúc động!"
"Ta trong lòng hiểu rõ!" Ánh Thu không ngăn được nàng, Cố Thanh Trản cuối cùng vẫn xuống xe ngựa, mặc cơn mưa chạy về phía Lục Oanh. Thế nhưng, hết thảy đã quá chậm...
Nam tử che mặt đã sớm nắm lấy cung nỏ trên lưng, nhắm ngay Lục Oanh mà bắn. Trong nháy mắt tên nỏ bắn ra, một phi tiêu bay tới đâm trúng hông nam tử, thân hắn bị nghiêng qua, tên nỏ chệch hướng bay thẳng về phía Cố Thanh Trản...
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Lục Oanh không biết mình lấy dũng khí từ đâu, có lẽ nàng vốn không tự hỏi, tất cả đều tùy tâm, từ đáy lòng không muốn người ấy thụ thương. Thời khắc nguy cấp, Lục Oanh nghiêng người che chắn Cố Thanh Trản. Bờ vai hung hăng trúng một tên!
"A..."
Tức thì cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, Lục Oanh lúc này đứng không nổi. Cố Thanh Trản thấy vậy, thuận thế đưa tay ôm chặt eo nàng. Thân mình nàng đang run rẩy, giọng nói cũng run rẩy, nàng gắt gao ôm Lục Oanh, nhìn bờ vai nàng máu tươi đổ ra giàn giụa.
Cố Thanh Trản lần đầu gọi tên nàng, "Lục Oanh... Lục Oanh..."
Trong cơn mưa to, Lục Oanh khuynh đảo vào lòng nàng, hơi thở suy yếu, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chỉ nói một câu, "Vì sao... Vì sao lại... trở về?", rồi ngất xỉu.
"Ta... Ta mang ngươi về..." Nếu một tên này bắn trúng trái tim Lục Oanh, Cố Thanh Trản không dám nghĩ... Nàng có lẽ sẽ hối hận mà sống một đời. Nhưng hối hận đối với nàng mà nói, tính là gì? Nàng một đời này đã chú định như vậy, không hề chờ mong gì hơn."Lục Oanh... Đừng ngủ! Đừng ngủ..."
Không lâu trước đây, một đôi tay ấm áp cũng ôm lấy mình như vậy, "A Oanh, nghe lời, đừng ngủ..."
Lục Oanh cố hết sức chớp mở mí mắt, nàng chưa bao giờ thấy Cố Thanh Trản lo lắng đến vậy. Lục Oanh dựa vào vai nàng, ngửi hương phong lan trên người nàng. Cơn đau như được thuyên giảm, Lục Oanh gắng gượng một phần lực cuối cùng trong mình, nói, "Ta không sao... Ta không ngủ... Không ngủ..."
Nhưng vẫn ngất đi.
Lúc này nam tử che mặt đã bị hai huynh đệ Âu Dương quản chế. Âu Dương Sơn bóp cổ hắn, bây giờ giết hắn còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến. Âu Dương Sơn lớn tiếng quát, "Nói! Ai sai khiến ngươi?!"
Ai ngờ thích khách kia không hoảng không sợ, ngược lại như nổi cơn điên to tiếng cười rộ lên, "Ha ha, không còn đường sống..." Dứt lời cắn lưỡi tự sát.
"Ca, là người Tam Tấn hội." Âu Dương Lâm lục soát tên thích khách tìm thấy một lệnh bài, bên trên dùng đại triện* viết chữ "Tấn".
(* Một lối viết chữ Hán, nét chữ ngoằng ngoèo, xung quanh vương vức như con dấu, có từ đời nhà Chu.)
"Việc này ngày sau hẵng bàn." Âu Dương Sơn thu lệnh bài, ghé mắt nói, "Tiểu thư bị thương..."
"Nương nương, nương nương thế nào?" Bích Lạc chân tay luống cuống.
"Ngươi đừng động vào nàng." Cố Thanh Trản ôm eo Lục Oanh đỡ lấy nàng, thần sắc khôi phục sự yên ổn trước sau như một, nói, "Trên tên không bôi độc, hẳn là không đáng ngại."
Khi trở về Vương phủ màn đêm đã buông xuống, Âu Dương Sơn Âu Dương Lâm hộ tống Lục Oanh vào phủ, vẫn không rời đi.
Lục Oanh vốn bệnh nặng mới khỏi, thân mình lại yếu. Hôm nay vừa trúng tên vừa dầm mưa, thế nên vẫn sốt cao hôn mê. Nhưng cũng từng tỉnh lại, khi Hàn Chân thay nàng nhổ tên nỏ ra, nàng ngạnh sinh sinh bị đau tỉnh. Chuyện thứ nhất làm sau khi mở mắt là kéo tay Bích Lạc phân phó, "Bích Lạc, chuyện ngày hôm nay... trăm ngàn... trăm ngàn đừng... đừng cho tướng quân biết..."
Khi thanh lí miệng vết thương, Lục Oanh lại ngạnh sinh sinh mà đau ngất, làm người xem đều rất đau lòng.
"Vương phi không cần lo lắng, nương nương tuy xương cốt thương tổn, nhưng không đáng ngại." Hàn Chân tùy tay viết mấy phương thuốc giao cho Bích Lạc, "Mỗi ngày cho chủ tử nhà ngươi uống hai lần."
"Có Hàn tiên sinh ở đây, tự nhiên yên tâm." Cố Thanh Trản nhìn Lục Oanh nằm trên giường, nói với mọi người, "Đều ra ngoài hết đi, để Oanh phi nghỉ ngơi cho tốt."
"Ánh Thu, chúng ta cũng đi ra ngoài." Cố Thanh Trản thấp giọng phân phó nói.
"Nương nương, hôm nay ngài quá xúc động."
"Ta hiểu, sẽ không có lần sau."
"Nương nương..."
Cố Thanh Trản mắt lạnh nhìn nàng, "Chớ nói nữa."
Thấy Cố Thanh Trản đi ra, Âu Dương Sơn liền dò hỏi tình huống của Lục Oanh, biết là vô sự mới an tâm. Thế nhưng vì sao người Tam Tấn hội lại muốn giết Lục Oanh? Chuyện này một ngày chưa tra rõ thì Lục Oanh một ngày chưa thoát hiểm cảnh.
"Hôm nay nhờ có hai vị các hạ cứu giúp, không biết tên họ hai vị anh hùng là gì?"
"Vương phi khách khí, Oanh phi nương nương từng có ân với hai huynh đệ chúng ta, bảo hộ an nguy của nương nương là bổn phận của chúng ta." Âu Dương Sơn suy tư một lát, tiện đà hỏi, "Chỉ là bỉ nhân có một chuyện xin hỏi, Vương phi có biết... giữa Vương phủ và Tam Tấn hội có ân oán gì không?"
"Tam Tấn hội?" Cố Thanh Trản lặp lại, suy tư một lát mới nói, "Chưa từng nghe... Nhưng mà, mấy tháng trước Vương gia xuất binh qua núi Lộc từng gặp phải mai phục, để chạy vài tên nghịch tặc, sợ là có can hệ đến việc lần này. Hai vị không cần lo lắng, chuyện này Vương phủ đương nhiên sẽ điều tra rõ. Đã làm phiền hai vị rồi."
- ---
Editor: Hôm nay đăng trễ nên mình đền thêm chương 11 nhé ;; v;; Tuần này về lại lịch post bình thường, cảm ơn các bạn đã theo dõi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.