Vừa nghe được nàng sắp đi tắm, Lục Oanh đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, nghĩ rằng rốt cuộc là mình tới chơi quá đột ngột, có nhiều bất tiện. Đang định cáo từ, lại nghe thanh âm từ buồng trong truyền đến, "Muội muội nếu đến rồi, liền tiến vào ngồi thôi."
"Vâng." Cuối cùng Lục Oanh vẫn là đáp ứng.
Khi Lục Oanh vào phòng, Cố Thanh Trản đang ngồi trước bàn trang điểm soi gương đồng, bọn nha hoàn thay nàng tháo xuống đồ trang sức rườm rà. Chỉ thấy nàng một thân bạch y trắng trong thuần khiết, tóc đen buông nửa, trên mặt một tầng phấn mỏng, nghiễm nhiên giống một nữ tử ngây ngô chờ gả, sau khi cởi đi ngoại bào dáng người càng hiện vẻ lã lướt.
Cố Thanh Trản qua gương đồng nhìn thấy bóng dáng Lục Oanh, lệnh cho nha hoàn ban tọa*, cười nói, "Thân mình xem ra đã vừa vặn hơn chút, đầu còn choáng không? Đều trách ta, làm ngươi bị nhiễm lạnh."
(* Thưởng ghế ngồi cho người bề dưới.)
Nha hoàn thay nàng chải mái tóc suông, sau đó búi lên, dùng một cây mộc trâm cố định giản đơn mà thoải mái, để lộ ra tấm lưng phẳng phiu và bờ vai thon gầy của nàng. Lục Oanh vừa nhìn bóng lưng nàng, vừa nhìn dung nhan khuynh thành trong gương đồng, mỹ lệ mông lung không thể tả, nhất thời quên trả lời.
Búi tóc xong, Cố Thanh Trản thấy bộ dáng Lục Oanh không yên lòng, liền đứng dậy xoay mặt nhìn nàng, hỏi, "Sao? Có tâm sự?"
Sao lại có người mặc bạch y dễ nhìn đến như vậy? Thật đối lập với ngày thường, khi nàng mặc ngoại bào lại có vẻ lão khí hoành thu*. Lục Oanh đứng lên, gật đầu, mới nhớ đến mục đích mình đi chuyến này, "Phụ thân sai người đưa tới chút điểm tâm, ta cố ý mang đến cho tỷ tỷ nếm thử. Nhưng mà..."
(* Khí chất giống người lớn tuổi, thành thục già dặn.)
"Ừ?" Cố Thanh Trản vốn là cao hơn nàng mấy tấc, nay mình cúi đầu như vậy lại càng không nhìn tới vẻ mặt nàng. Ngày thường thật quen thuộc, hôm nay ngược lại tự dưng câu nệ.
Cố Thanh Trản tới gần, Lục Oanh cũng không dám nhìn thẳng nàng, vì từng động tâm tư không nên động đối với nàng, sợ mình vừa ngẩng đầu liền sẽ thần sắc kích động, nàng sợ... vừa ngẩng đầu lại nghĩ đến thứ không nên nghĩ.
Nhưng ai có thể nhìn thấu tâm tư của nàng? Ai có thể nhìn thấu nàng đang từng chút một động tâm với một nữ nhân? Ngay cả chính nàng cũng không rõ, đây rốt cuộc là dạng cảm tình gì. Vì sao nàng lại có ý nghĩ như vậy đối với Cố Thanh Trản?
Lục Oanh hoàn toàn hy vọng là mình suy nghĩ nhiều, hoặc là đem hết thảy nguyên do quy kết cho đông cung đồ kia. Sách cổ đã nói, thất tình lục dục, tham sân si hận là bản tính con người. Quan trọng là khắc chế, nếu khắc chế không được mà tùy tâm sở dục, ắt sẽ gặp kết cục vạn kiếp bất phục.
"Nhưng mà không ngờ lại quấy rầy tỷ tỷ... nghỉ ngơi." Lục Oanh ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Cố Thanh Trản. Mặc kệ nội tâm từng có ý niệm thế nào, giấu dưới đáy lòng là tốt nhất, vĩnh viễn đừng đánh thức nó.
"Đúng rồi, hôm nay ta đi chùa Từ Ân dâng hương, thay ngươi cầu một tấm bùa bình an. Ngày sau ngươi hãy tùy thân mang theo, Ánh Thu..."
Ánh Thu nhìn chằm chằm Cố Thanh Trản một lát, rồi mới nhíu mày giao ra túi bùa, muốn nói lại thôi, chỉ là ngại nơi đây nhiều người, liền trầm mặc lui xuống.
Lục Oanh tiếp nhận túi bùa Cố Thanh Trản chuyền tới, nắm trong tay, trong lòng cảm động."Cám ơn tỷ tỷ... Khụ khụ..."
Cố Thanh Trản thuận thế cầm lấy lòng bàn tay Lục Oanh. Làn da lạnh lẽo, tiếng ho không dứt, lại thấy nàng sắc mặt tái nhợt, sợ là chứng thể lạnh không dưới mình, "Mấy năm trước lúc Hàn tiên sinh dạo chơi Thương Sơn, ngẫu nhiên tìm được chí bảo địa phương Thương Sơn hỏa châu, nghe nói dùng để trị liệu chứng thể lạnh vô cùng hiệu quả."
Lục Oanh tuy xuất thân phủ Tướng quân, thân mình lại kế thừa sự suy yếu của mẫu thân. Từ khi bị chứng thể lạnh, không chịu nổi ép buộc lớn, trời sinh không thích hợp tập võ. Bình thường Lục Nguyên Thiệu cũng chỉ dạy nàng một hai chiêu thức, sau đó là một ít tâm pháp nội công.
Nàng từng đọc qua về Thương Sơn hỏa châu trong sách thuốc. Nó nguyên gốc là một loại đá hình thành ở Thương Sơn, chỉ vì toàn thân hỏa hồng giống minh châu nên mới có danh xưng "Hỏa châu", có kỳ hiệu đối với trừ lạnh. Nhưng rốt cuộc là trị liệu ra sao, nàng không thể nào biết được.
"Ta từng đọc qua trong sách, nhưng chưa từng thấy hình dáng bên ngoài." Lục Oanh đáp.
"Ngươi theo ta liền biết."
Lục Oanh bán tín bán nghi đi cùng nàng. Không ngờ sau phòng ngủ còn có một bể tắm lớn. Độ ấm nơi này rõ ràng cao hơn bên ngoài rất nhiều, mặt hồ bốc lên hơi nước tinh tế, nhưng nước hồ vẫn thanh triệt thấy đáy. Tảng đá hỏa hồng dưới đáy ao này, phỏng chừng chính là Thương Sơn hỏa châu.
"Nhìn xem, kia chính là Thương Sơn hỏa châu. Thương Sơn hỏa châu số lượng cực ít, quả là cống phẩm hoàng thất. Hàn tiên sinh có thể tìm được thứ này, đúng là không dễ. Ta vốn cũng không tin tảng đá này lại có kỳ hiệu xua lạnh, nhưng..."
Đến lúc sau, Lục Oanh cũng nghe không rõ Cố Thanh Trản nói cái gì, vì bọn nha hoàn cứ một tầng lại một tầng thay nàng cởi xiêm y đơn bạc. Cuối cùng cởi xong, nàng chỉ mặc trung y cực mỏng và quần lót, còn lại mỗi chiếc yếm lụa trắng thêu hoa lan. Đôi mũi chân đạp trên sàn đá đen bóng, thân hình linh lung toát vẻ điềm đạm đáng yêu.
Lục Oanh không ngờ... không ngờ ở lại sẽ thành thế này. Nếu biết như vậy nàng nhất định sẽ không đồng ý! Nhất thời trong lòng bối rối, nhưng bọn nha hoàn đã tiến lên giúp nàng cởi bỏ đai lưng, không kịp phản ứng quần áo trên người cứ như vậy tầng tầng rơi xuống đất...
Lúc này Cố Thanh Trản đã xuống nước, Lục Oanh vô tình liếc đến. Thân thể của nàng tựa như châu ngọc sáng lên trong dòng nước, làn da trắng trẻo, khuôn mặt nhiễm từng giọt nước tựa như lê hoa đái vũ*, Lục Oanh vừa thấy vài lần liền đỏ mặt.
(* Như hoa lê dính hạt mưa, vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
Chỉ chốc lát sau, chính mình cũng bị cởi đến "áo rách quần manh", che che lấp lấp, cả tay cũng không biết nên để nơi nào. Nàng thừa nhận, nàng hiện giờ có chút khẩn trương, nhất là khi thấy Cố Thanh Trản ngồi trong bể nhìn mình.
Chân trần đặt trên sàn nhà ấm áp, nhiệt độ trong phòng rất cao, ngay cả Lục Oanh luôn luôn thể lạnh cũng cảm thấy nóng. Nàng từng bước mà đi về phía bể, chậm rãi đưa chân chạm xuống nước, thoáng chốc một cảm giác ấm áp quét vào khắp cơ thể, thật thoải mái.
Lục Oanh vừa xuống nước liền quy củ ngồi cuộn thành khối nhỏ, không động đậy, không ngẩng đầu cũng không nói chuyện. Bị ngâm trong nước ấm như vậy, trên mặt càng thêm nóng rực.
"Các ngươi lui xuống."
Nghe Cố Thanh Trản nói vậy, Lục Oanh túm túm góc áo, càng thêm không biết làm sao.
"Ngươi ngồi xa như vậy làm chi?" Cố Thanh Trản hỏi nàng. Bể này lớn như vậy, nàng cố tình lại ngồi trong góc."Nơi này không có người khác, ngươi không cần câu nệ như vậy."
Lục Oanh gật gật đầu, như trước vẫn không nhúc nhích.
"A Oanh..."
"Tỷ tỷ..." Lục Oanh hơi giật mình, Cố Thanh Trản bỗng nhiên gọi nàng như vậy.
"Những lúc không có ai khác, ta gọi ngươi như vậy... được không?" Cố Thanh Trản vẫn như cũ cười đến hàm súc, thử dò hỏi, "Ngươi đến đây."
Đến đó? Lục Oanh lại bắt đầu xấu hổ, hiện giờ cả người nàng đều ướt đẫm không khác gì thân thể trần truồng. Tuy đều là nữ tử, đứng lên lại cảm thấy xấu hổ, chậm rãi nhích người qua? Nhưng cách xa như vậy... Lục Oanh thật sự cảm thấy từ lúc mình sống lại đến nay không lúc nào bối rối bằng hôm nay.
Cuối cùng, Lục Oanh vẫn là gạt nước, bò qua, sánh vai ngồi với nàng.
Cố Thanh Trản thay nàng vuốt vài sợi tóc phân tán vào sau mang tai, nhìn đôi má ửng hồng của nàng, hỏi, "Gả vào Vương phủ, cảm thấy ủy khuất sao?"
"Không ủy khuất." Lục Oanh quay đầu trả lời, mới phát hiện mặt nàng đã phiếm hồng, có lẽ là bị nhiệt khí này chưng ra.
"Vậy ư? Ta trái lại cảm thấy có chút ủy khuất... Ta sẽ thường xuyên nhớ đến những ngày ở phủ Thừa tướng. Mẫu thân ta rất sớm đã qua đời, Sở tiên sinh đối đãi ta vô cùng tốt. Ta cả đời này sống vui vẻ nhất, ước chừng chính là những tháng ngày kia..."
Trong mắt chỉ có nhớ nhung với quá khứ, không chút khát khao với tương lai. Lục Oanh dường như xem thấu, Cố Thanh Trản luôn luôn đè nén cảm xúc của mình. Nàng là đệ nhất mỹ nhân người người cực kỳ hâm mộ, thông tình đạt lý dịu dàng hiền thục, nàng là nữ tử điển hình của thế gian. Nhưng mà thực chất, nàng gả vào Vương phủ lại chưa từng trải qua một ngày khoái hoạt.
"Tỷ tỷ, cả đời này còn rất dài." Rõ ràng chính mình cũng không nhìn ra con đường phía trước dài bao nhiêu, lại còn an ủi người khác như vậy. Lục Oanh cảm thấy thật buồn cười.
"A Oanh, ngươi tin tưởng vận mệnh không?"
Nên trả lời thế nào? Nàng tin, nên mặc người bài bố sao? Nàng không tin, thật sự có thể thay đổi vận mệnh sao?
Cảm thấy thật mệt, Lục Oanh không biết lấy dũng khí từ đâu, đầu chậm rãi tựa vào vai Cố Thanh Trản, cơn buồn ngủ nổi lên, liền dần dần khép mắt.