Từ lúc mặt trời mọc phương đông đến khi mặt trời sắp lặn.
Lục Oanh đứng trên lầu các, thời tiết dần trở nên lạnh lẽo, nàng dựa vào lan can nhìn về phương xa. Kinh đô dưới những bông liễu bay lả tả, trở nên mơ hồ mông lung.
Mắt phải giật không ngừng, hẳn là hậu quả của mấy đêm không ngủ. Lục Oanh không lưu tâm, từ khi nàng vào Vương phủ tới nay, chưa từng ngủ được một giấc an ổn, chẳng qua ngày gần đây càng thêm phiền lòng mà thôi.
"Gió lên rồi. Nương nương, chúng ta xuống lầu đi." Bích Lạc tri kỷ nói.
"Ừ."
Ngoài phủ đột nhiên nghe tiếng xe ngựa huyên náo rầm rĩ, Lục Oanh dừng cước bộ, híp mắt nhìn về phía ngoài. Đoàn người quả đang bôn ba về hướng Vương phủ, càng ngày càng gần.
Tiếng vó ngựa vang dội, đợi bọn họ đến gần chút nữa, Lục Oanh mới nhìn rõ chiếc xe ngựa kia. Chính là chiếc xe buổi sáng Cố Thanh Trản ngồi vào. Cũng đúng, lúc này bọn họ cũng nên trở về sau chuyến vây săn.
Nhìn lại vài lần, cũng không có gì quái lạ, Lục Oanh không để ý tới nữa, xoay người xuống lầu.
Lúc này, ngoài phủ lại là tình cảnh hỗn loạn.
Trong xe ngựa, Cố Thanh Trản khí tức mỏng manh, thần sắc đã trở nên xanh tím, độc châm trước ngực sớm nhập vào thân thể, dưới lớp hoa phục che dấu, không thể thấy rõ miệng vết thương ở nơi nào. Trịnh Triệu đỡ nàng, rống to, "Đi triệu Hàn tiên sinh, nhanh đi!"
"Vương gia..." Cố Thanh Trản hao hết chút khí lực cuối cùng nắm ống tay áo Trịnh Triệu.
"Ngươi đừng nói nữa, Hàn tiên sinh lập tức sẽ đến." Trịnh Triệu một tay đỡ lưng một tay vòng qua chân ôm lấy nàng, nhảy xuống xe ngựa.
Cố Thanh Trản vẫn mở to mắt, cố hết sức nói, "...Vương gia... Thần thiếp mặc kệ trong lòng ngươi... trong lòng ngươi còn có ai... Ta gả vào Vương phủ... Chỉ cần Vương gia một ngày không bỏ ta... Ta liền sẽ... liền sẽ làm một Chiêu Vương phi tốt... đúng bổn phận của một thê tử..."
Tuy Trịnh Triệu được xưng là "lãnh diện la sát" trên chiến trường, nhưng cũng không phải là người hoàn toàn máu lạnh vô tình, bằng không cũng sẽ không tình sâu vô cùng với Từ Dục như vậy. Nếu không phải lúc ấy Cố Thanh Trản không để ý an nguy mình mà hộ trước người hắn, độc châm này chính là trực tiếp đâm vào hắn, "... Ta cả đời này vốn là phụ ngươi, ngươi không cần phải trả giá gì hết, tội gì thay ta trúng độc châm này."
Hắn chinh chiến sa trường đã lâu, có loại thương thế gì không chịu qua, chỉ một cây độc châm cũng không lấy được tính mệnh hắn, nhưng độc châm này đâm vào người Cố Thanh Trản, lại có thể muốn nửa cái mạng của nàng.
Cố Thanh Trản lắc đầu, "... Vương gia tương lai... tương lai là người thành đại sự... Không thể có... nửa phần sơ xuất... Thần thiếp hôm nay... nếu có thể vì vương gia mà chết... cũng... cũng không oán không hận..."
Hay cho một câu không oán không hận. Trịnh Triệu cúi đầu, mới phát giác thật sự là nợ nữ tử này rất nhiều. Lúc này, Cố Thanh Trản đã hôn mê, đôi gò má trắng bệch và đôi môi đen tím hình thành đối lập đến chói mắt...
Vương phi bị thương, toàn bộ Vương phủ rối loạn.
Lục Oanh như trước không quan tâm chuyện trong phủ, nhưng Bích Lạc lại là người thích náo nhiệt, nghe thấy bên ngoài huyên nháo như vậy, liền không nhịn được đi ra xem là chuyện gì.
"Nương nương... Nương nương..." Bích Lạc lại lần nữa lỗ mãng vội vàng lảo đảo chạy về Thu Thủy uyển, bước chân nặng đến mức sàn đùng đùng rung động.
Lục Oanh nâng đầu, nhíu mày nói, "Bích Lạc... Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần..."
"Vương phi bị thương! Hình như lại gặp phải thích khách..." Bích Lạc mặc kệ Lục Oanh chưa nói xong, đoạt nói trước, nàng vừa thấy Vương gia ôm Vương phi vào viện, sắc mặt Vương phi thật sự rất dọa người, "Xem ra... hình như... hình như không xong rồi. Nương nương, ngài hãy mau đi xem đi!"
Nàng bị thương?! Không thể... Lục Oanh vốn một mặt trầm tĩnh, lúc này nghe được chuyện rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh như lúc ban đầu, nàng đột nhiên đứng lên, "Ngươi đừng nói bậy! Vương phi hiện giờ ở nơi nào?!"
Đi hội săn đang yên đang lành sao lại thụ thương? Lục Oanh cước bộ vội vàng theo sau Bích Lạc, giật mình nhớ đến ngày ấy mình và Cố Thanh Trản bị tập kích trên đường đi chùa Từ Ân... Chẳng lẽ lần đó nàng đã phỏng đoán sai rồi? Không phải có người muốn xuống tay với nàng, mà là muốn xuống tay với Vương phủ.
"Tam Tấn hội, Chiêu Vương phủ, Trấn quốc phủ Tướng quân, Tư Mã phủ..." Lục Oanh trong lòng mặc niệm, trong đây nhất định có liên hệ thiên ti vạn lũ*, Tam Tấn hội vẫn tiếp tục ám sát, hơn nữa càng thêm minh mục trương đảm*. Rốt cuộc là người phương nào đang âm thầm sai khiến, bước tiếp theo của hắn mục tiêu là cái gì?
(* Thiên ti vạn lũ: Nghĩa đen là ngàn tơ vạn sợi, dùng để mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp.)
(* Minh mục trương đảm: Ngang ngược tàn ác, phóng túng làm càn, không kiêng nể gì hết.)
"Vương phi đây là làm sao?"
"Nương nương trúng độc châm." Ánh Thu trả lời.
"Hàn tiên sinh liệu có đầu mối?" Trịnh Triệu nhìn Cố Thanh Trản trên giường thần sắc càng ngày càng xấu, ngay cả kinh mạch trên trán cũng dần dần bắt đầu hiện màu xanh tím, độc khí đang khuếch tán toàn thân, "Chẳng qua là một cây độc châm, vì sao lại tệ đến mức này?"
Hàn Chân đáp, "Vương gia có điều không biết, thứ này là kịch độc nguyên gốc từ Tây Vực, một giọt là đủ trí mạng. Trăm ngàn không thể xem nhẹ một cây độc châm này, nếu châm này đâm trúng trái tim nương nương, chỉ sợ thần tiên cũng vô lực hồi thiên*."
(* Vô lực hồi thiên: Dù cố hết sức cũng không thể thành công.)
"Vậy làm sao để giải cứu?"
Lúc Lục Oanh đến Thanh Nguyệt các, thấy Hàn Chân đang bắt mạch cho Cố Thanh Trản, "Loại độc này khó giải..."
Đợi Lục Oanh đến khi nhìn thấy Cố Thanh Trản, môi nàng đã chuyển màu nâu đen, hai má tái nhợt như tờ giấy trắng, kinh mạch trên thái dương thâm đen thành từng vệt nổi lên rõ rành rành trên gương mặt nhợt nhạt.
"Đây là... Đây là Thất Tinh Tán của Tây Vực..." Lục Oanh từ khi phụ thân bị bệnh, lật xem không ít sách thuốc. Lúc này đủ loại triệu chứng trên người Cố Thanh Trản không khác gì ghi chú trong sách.
Loại độc này, không có thuốc giải.
Thấy Lục Oanh nhận biết Thất Tinh Tán, Hàn Chân có chút kinh ngạc, "Quả thật là Thất Tinh Tán, nhưng loại độc này tốc độ khuếch tán lại nhanh hơn Thất Tinh Tán rất nhiều... Tuy độc không thuốc giải, nhưng có biện pháp trị..."
"Biện pháp gì, nói mau!" Trịnh Triệu thúc nói.
Hàn Chân chần chờ một lát, mới đáp, "Thất Tinh Tán tuy kịch độc, nhưng nay nó khuếch tán thật chậm trong cơ thể Vương phi, nếu có thể dùng nội lực bức độc tố ra, liền không còn lo ngại."
Ánh Thu cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Cố Thanh Trản, mới phát hiện độc châm đã hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể, nàng khẩn trương nói, "Độc châm... Độc châm đã nhập vào cơ thể nương nương!"
"Này... Cũng chỉ có dùng nội lực hút ra." Hàn Chân nhìn Trịnh Triệu, đợi Vương gia xử lý. Dù sao Vương phi cành vàng lá ngọc, miệng vết thương lại ở ngực nơi tư mật như vậy, hắn không dám tự tiện chủ trương.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều trầm mặc. Đã nói Thất Tinh Tán là một giọt trí mạng, ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay khi tất cả mọi người im lặng, một mình Lục Oanh đứng dậy, sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng như trước, giọng không chút e ngại nói, "Ta thuở nhỏ từng học tâm pháp nội công, y thuật cũng hiểu biết một hai..."
Lúc này mặc kệ Lục Oanh giải thích cái gì, cũng sẽ không ai ngăn trở nàng, chỉ có Bích Lạc gấp đến độ muốn khóc, "Nương nương..."
"Không cần lo lắng, ta có chừng mực."
"Oanh phi chớ xúc động..." Trịnh Triệu ngăn Lục Oanh lại. Lúc này Cố Thanh Trản đã xảy ra chuyện xấu, nếu Lục Oanh lại ra sơ xuất, phủ Tướng quân bên kia hắn không dễ công đạo.
Lục Oanh mắt đỏ lên hất tay Trịnh Triệu, nhìn Cố Thanh Trản nằm trên giường bệnh, sớm không còn "hình người", tâm như bị dằn xéo, cảm xúc bất giác mất khống chế, "Chớ xúc động... Cứ trơ mắt nhìn nàng tiếp tục như vậy sao? Nếu Vương gia vô kế khả thi, không muốn cứu người, vậy mau ra ngoài... Nơi này giao cho ta. Nếu xảy ra chuyện, cũng là một mình ta tự tìm!"
"Ngươi..." Đây là lần đầu tiên Lục Oanh ngay mặt chống đối hắn, Trịnh Triệu nhìn ánh mắt nàng. Khí thế thật quyết tuyệt, hắn cảm thấy mình đúng là đã coi thường nữ tử này.
"Thất Tinh Tán chỉ cần dựa vào kinh mạch bức độc, dùng nội lực hút ra cũng không đáng ngại, Vương gia không cần lo lắng." Hàn Chân liên tục giải thích, hắn lo cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, đợi đến khi độc tố khuếch tán toàn thân, liền thật sự không thể trị được.
Nàng không sợ tử vong sao? Nàng sợ, cho nên sống lại một đời, nàng phải trăm phương nghìn kế để sống sót.
Lục Oanh vốn tưởng rằng một đời này có thể lạnh như băng mà sống, nhưng nàng chung quy là đã động tình, đã động cảm tình không nên động. Nàng không thể làm chuyện thấy chết không cứu với Cố Thanh Trản.
Đều là nữ tử, mà nàng là Vương phi mình là Trắc phi, Lục Oanh biết rõ tình cảm với nàng cả đời sẽ không có kết quả. Nhưng hiện giờ ít nhất có thể vì nàng làm một chuyện...
Đáy lòng mình đã có nhiều bí mật như vậy, cũng không ngại nhiều hơn thêm một cái.
Ngoại trừ Lục Oanh và Cố Thanh Trản, thêm Bích Lạc và Ánh Thu hầu ở một bên, cũng chỉ còn lại Hàn Chân.
Bích Lạc và Ánh Thu buông xuống tầng tầng màn che dày.
"Ngươi vẫn là cười rộ lên xinh đẹp hơn..." Lục Oanh ngồi lên bờ giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh tế của nàng. Ánh Thu nói trước ngực nàng trúng độc châm, nay đã thâm nhập vào cơ thể lại không biết vị trí chính xác, Lục Oanh chỉ đành chậm rãi thay nàng cởi ra từng lớp xiêm y...
Đến lúc cởi hết một tầng cuối cùng, Lục Oanh lại thấy chiếc yếm lụa trắng thêu phong lan đó. Làn da trần của nàng trắng bệch, vết xanh tím kinh người kia khiến cho người thấy mà đau lòng. Miệng vết thương ở ngực phải, nơi đóa hoa lan bị một điểm máu đỏ sậm bao trùm...
Độc châm đâm sâu như vậy, đây nhất định là ám sát gần. Bằng không người bình thường tuyệt đối không tài nào đủ lực bắn ám khí mạnh như vậy.
Lục Oanh cúi người đưa tay tìm kiếm sau gáy nàng, ngửi hương phong lan thanh u ấy. Đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo, liền cởi nút buộc...