Đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo, liền cởi nút buộc.
Chuyện quá khẩn cấp, Lục Oanh một lòng thầm nghĩ cứu nàng, liên tục cởi quần áo trên người nàng cũng không thấy vấn đề gì, đến tận lúc cởi bỏ cái yếm của nàng, mặt mới hiện sắc đỏ ửng mất tự nhiên. Miệng vết thương kia lại ở ngay trên ngực phải nàng, quanh vết độc châm đã bắt đầu thối nát, vừa nhìn đã khiến người đau lòng.
"Tỷ tỷ, nhịn xuống..." Lục Oanh nhìn gương mặt Cố Thanh Trản, nọc độc đang khuếch tán, vết xanh đen trước ngực đang lan ra. Lúc này không thể chần chờ, Lục Oanh vùi đầu xuống vết thương, chỉ ngừng trong một chớp mắt, liền hé môi dán lên nơi ấy.
Cố Thanh Trản lúc này chưa hoàn toàn hôn mê, cảm thấy có người cởi xiêm y của nàng, nửa tỉnh nửa mơ hé mắt. Trước mắt tuy mông lung mờ mịt, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy rõ một hai.
Nàng thấy Lục Oanh một tay chống giường, một tay đỡ vai nàng, đầu cúi trước ngực nàng, vì nàng hút máu độc từ miệng vết thương. Đây là lần thứ hai, đây là lần thứ hai nàng không để ý an nguy mà cứu mình như vậy.
Lục Oanh vẫn chưa phát hiện Cố Thanh Trản lúc này đã tỉnh, còn nhìn nàng chằm chằm. Nàng lúc này một lòng muốn lấy ra độc châm, châm này tuy rằng đã xâm nhập vào thân thể, nhưng dùng nội lực hút ra cũng không phải việc khó, chẳng qua...
"A..." Đau đớn nơi ngực phải khiến Cố Thanh Trản xoay người, thở dốc một hơi cực nhẹ.
Chỉ cần xem độ thối nát ở miệng vết thương trình đã đoán được việc này đau đến mức nào. Lục Oanh lập tức nhận ra thân thể Cố Thanh Trản đôi chút vặn vẹo. Nàng ngẩng đầu, thấy Cố Thanh Trản đang cố nén đau đớn. Trong lòng nàng vô cùng khó chịu, nhưng chỉ có thể dịu dàng an ủi, "Tỷ tỷ, nhịn chút nữa... nhịn chút nữa là xong."
Ngay cả Lục Oanh cũng không chú ý rằng mình đã khóe mắt đỏ bừng, nước mắt ứ đọng trong hốc mắt chỉ chực chảy ra. Nhưng Cố Thanh Trản lại chú ý, nàng xem thấy... nàng khóc.
Tâm Cố Thanh Trản tựa như bị chém nghìn vạn nhát đao. Hai mươi lăm năm qua, chưa từng có người vì nàng mà khóc. Nhưng vì sao, vì sao Lục Oanh lại khóc vì nàng? Vì sao cố tình là Lục Oanh? Nàng một lần lại một lần tự chất vấn bản thân, cũng không quản đau đớn thể xác. Nàng chán ghét vận mệnh, nàng hận vận mệnh.
"A Oanh... Ta... không đau..." Cố Thanh Trản cố mở đôi môi tím đen, vô lực mà nói, khóe mắt lại có chút ướt át.
Ánh Thu đứng một bên nhìn thấy một màn này, nhíu mày lắc đầu. Cố Thanh Trản rốt cuộc dày vò như thế nào, chỉ có mình nàng hiểu được. Nhưng nàng vẫn không hiểu, Cố Thanh Trản tội gì để bản thân lưu lạc đến tình cảnh này.
Ánh Thu vẫn nghĩ rằng Vương phi là người thông minh, nhưng người thông minh cũng có lúc hồ đồ, nhất là người thông minh đã động tình. Ánh Thu xoay đầu qua một bên, không xem hai người trên giường kia nữa, đỡ phải ưu phiền.
"A Oanh..." Tuy chất giọng không chút tiếng nức nở, nhưng khóe mắt Cố Thanh Trản từng giọt lệ như mưa trút, rơi xuống không ngừng. Nàng cho rằng cả đời này mình sẽ không lại khóc, nhưng cố tình lại gặp phải Lục Oanh. Cố Thanh Trản biết lúc này mình đang thất thố đến mức nào, nàng cũng biết nàng đã phạm vào sai lầm lớn nhất cuộc đời này... Đã vậy liền khóc một hồi, về sau, cũng sẽ không khóc nữa.
Lục Oanh tưởng nàng sợ hãi, vụng về đưa tay xoa nửa bên mặt nàng, định thay nàng lau lệ. Khi ánh mắt quét đến vai và xương quai xanh nàng, nơi nào có nửa điểm thịt, cởi xiêm y rồi Lục Oanh mới phát giác nàng còn gầy hơn mình tưởng."Tỷ tỷ, ta ở đây..."
Đau đớn này, sợ là ngay cả đại hán tám thước cũng khó có thể chịu được, càng miễn bàn nữ tử yếu đuối như nàng. Đau dài không bằng đau ngắn, cho dù mình có đau lòng hơn nữa, cũng phải mạnh xuống tay.
Không hề dự báo, Lục Oanh lại vùi đầu dùng môi hút miệng vết thương nàng, từng chút từng chút vận công phát lực. Cũng may Cố Thanh Trản không kêu một tiếng, bằng không, nàng lại mềm lòng.
Cố Thanh Trản mạnh mẽ cắn môi dưới, nơi thái dương, cần cổ đã đầy mồ hôi lạnh. Bàn tay vốn nắm chặt đệm chăn, chậm rãi đưa đến gần Lục Oanh, rồi tựa như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, gắt gao nắm lấy.
Lục Oanh một hơi hút độc châm ra, không chút do dự, lại một ngụm một ngụm vì Cố Thanh Trản hút máu độc...
Tới khi đau đến ngất xỉu, Cố Thanh Trản vẫn nắm chặt tay Lục Oanh. Lúc này, đôi môi tím đen của nàng đã chậm rãi khôi phục màu sắc ban đầu, kinh mạch ở thái dương cũng trở về bình thường.
"Độc lui..." Lục Oanh cười thả lỏng, đầu đầy mồ hôi, tràn ngập mắt nàng đều là Cố Thanh Trản, nào còn lo lắng cho mình. Ánh mắt nàng dừng ở tay Cố Thanh Trản nắm chặt tay nàng, thấy người nọ im lặng mà nhắm mắt lại thiếp đi, mới thả lỏng tâm thần.
Đợi Cố Thanh Trản độc đã tan hết, vết xanh tím trước ngực nàng cũng chậm rãi biến mất, trên ngực phải chỉ để lại một miệng vết thương nhỏ như hạt đậu xanh.
Lục Oanh thế này mới tinh tế nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Vừa rồi để tiện lấy ra độc châm, phải cởi hết y phục của nàng. Bờ vai trắng nõn còn có bộ... bộ ngực trắng noãn. Ngực nàng thật xinh đẹp hơn nữa... thật mềm thật mềm, so với thiếu nữ trên tập tranh kia... không biết xinh đẹp hơn biết bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Lục Oanh cuống quít vì Cố Thanh Trản khép lại vạt áo, quay mặt qua không hề nhìn, cố tình lúc này lại nghĩ đến tập tranh kia. Nàng lung tung lấy tay sờ sờ môi, phảng phất còn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại vừa rồi...
"Nương nương... Ngài..." Bích Lạc thấy Lục Oanh mặt đỏ như bị ứ huyết vậy, còn tưởng rằng đây là do nàng hút phải độc trong người Vương phi nương nương vào thân thể mình, trực tiếp bị dọa khóc, vừa khóc còn vừa hô to, "Hàn tiên sinh Hàn tiên sinh... Không tốt... Nương nương trúng độc! Ngài mau đến xem xem a!"
Lục Oanh thế này mới phát giác mặt mình nóng thế nào, bị Bích Lạc kêu như vậy càng thêm xấu hổ, nhỏ tiếng sẳng giọng, "Bích Lạc, ta không sao."
Ánh Thu nhìn Lục Oanh, không nói gì lấy tay nâng trán, khiến cho Lục Oanh cả người không được tự nhiên. Thật giống như bị nàng xem rõ cái gì vậy, mình thế nhưng lại chột dạ.
"Tiên sinh tiên sinh, nương nương không có chuyện gì chứ?" Bích Lạc khóc đến mức ngũ quan nhăn nhúm.
Hàn Chân nhìn sắc mặt Lục Oanh, cả bắt mạch cũng không cần, nói, "Nương nương chỉ là..." Tìm từ một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói, "Nương nương chỉ là huyết sắc tốt... Không phải trúng độc."
"Vương phi nương nương hẳn là không có trở ngại nữa, độc đã lui." Lục Oanh thuận thế liền dời đề tài. Tuy đỏ ửng trên mặt còn chưa tan đi, nhưng ngữ khí đã khôi phục bình thường.
Hàn Chân lại thay Cố Thanh Trản bắt mạch, mi tâm chợt nhíu, lại tiếp tục tĩnh tâm bắt mạch, biểu tình trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Lục Oanh phát hiện động tác rất nhỏ này của hắn, trong lòng thấy không ổn, vội hỏi, "Tiên sinh, tiên sinh liệu có phát hiện gì khác?!"
"Vương phi khí tức cực yếu, có một hàn khí ngầm lưu thông trong lục phủ ngũ tạng. Mà chính hàn khí này đã ức chế sự khuếch tán của chất độc... Chắc là trước khi trúng độc châm đã ăn gì đó ức chế lưu thông máu... mới có thể bảo trụ này một mạng. Chẳng qua giờ độc đã giải, thứ này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, điều dưỡng thêm chút là được."
Lục Oanh chỉ nghe được cụm từ "không nguy hiểm đến tính mạng" kia liền nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng nàng không khỏi cảm thán, Cố Thanh Trản giống mẫu thân, dịu dàng hiền lương, cùng thế vô tranh. Các nàng không nên sinh ra trong loạn thế, các nàng không nên bị cuốn vào những tranh đấu hỗn loạn này.
Nhìn Cố Thanh Trản đang say ngủ trên giường, Lục Oanh nghĩ, nếu nay là thái bình thịnh thế, nếu không có ràng buộc quyền thế và lợi ích, nữ tử như nàng, nhất định tất cả nam tử thế gian đều muốn theo đuổi. Nàng sẽ có chốn quy túc tốt, sau đó bạch đầu giai lão.
Cùng nàng... bạch đầu giai lão, Lục Oanh lại nghĩ quá xa.
"Vương phi đỡ hơn chưa?"
Một câu của Trịnh Triệu kéo Lục Oanh về hiện thực. Không có nhiều cái nếu như vậy, mãi mãi không có nhiều cái nếu như vậy. Hiện thực chỉ có một, chính là bức tường cao của Chiêu Vương phủ và vận mệnh bấp bênh mờ mịt.
Hàn Chân báo cho Trịnh Triệu nghe về bệnh tình Vương phi, Lục Oanh hướng hắn gật đầu, liền cáo từ rời đi.
"Oanh phi, hôm nay... nhờ có ngươi."
Lục Oanh xoay đầu cười lạnh, không nói gì khác.
"Nương nương ngài có biết hôm nay thật là dọa nô tỳ đến hỏng mất rồi. Ngài cũng không phải đại phu vì sao còn muốn..." Từ lúc về Thu Thủy uyển, miệng Bích Lạc liền không phút rảnh rỗi.
Qua loa, sợ phiền phức, nhát gan, dong dài, đối với pháo liên châu của Bích, Lạc Lục Oanh chỉ cười không trả lời. Mấy năm nay ít nhiều nhờ Bích Lạc bầu bạn bên người, cũng không đến mức rất thê thảm, ít nhất còn có người có thể nói chuyện.
"... Nương nương ngài không biết, hôm nay Vương phi nương nương là vì Vương gia nên mới bị thương. Nếu Vương phi không chắn thay một châm đó, vậy người nằm trên giường chính là Vương gia..." Bích Lạc vừa thay Lục Oanh xoa bóp vai, vừa chiêm chiếp nói. Lục Oanh ngày thường không chú ý đến nhàn ngôn toái ngữ trong Vương phủ, nhưng Bích Lạc lại thích lải nhải nhắc tới, cho nên mấy việc lớn nhỏ trong Vương phủ, Lục Oanh trong đầu cũng biết đại khái.
* Nhàn ngôn toái ngữ: Những lời không quan hệ tới việc chính; nói tào lao; tán nhảm.
"Thay Vương gia chắn?" Lục Oanh lòng đột nhiên nhói lên.
"Đúng là vậy... Mà mới nãy phản ứng của Vương gia ngài cũng thấy rồi..." Bích Lạc giọng càng lúc càng nhỏ, gần như giống tiếng muỗi rầm rì, "... Rất khiến người ta ghê lòng, phải biết... Vương phi hôm nay cả lúc hấp hối, miệng gọi vẫn là Vương gia..."
Rầm! Lục Oanh đột nhiên đập bàn, khiến Bích Lạc hoảng sợ, "Nương nương..."
Lục Oanh nhíu mày mím môi, bình ổn một lát mới ngẩng đầu nhìn Bích Lạc, nói, "Cái gì nên nói cái gì không nên nói... Chớ có nói bậy!"
"Nương nương... Ta đã sai..."
Nàng giận, thật sự là giận Bích Lạc miệng không điểm dừng sao? Nàng buông mi, lòng tràn đầy thất lạc. Lục Oanh lại bắt đầu giận bản thân mình. Ha, chuyện này... Nàng không phải sớm nên biết rồi sao? Hiện giờ lại tức giận cái gì...
Bích Lạc thấy Lục Oanh sắc mặt chợt biến, biết là mình nói sai, nghĩ phải nhanh chóng nói gì khác đổi đề tài, "Nương nương, tối nay có đi vấn an Vương phi nương nương không? Cũng không biết tỉnh chưa..."
"Không đi!" Lục Oanh giọng điệu càng nặng, làm Bích Lạc càng hoảng sợ. Đáng thương tiểu nha đầu thật sự không biết mình đã nói sai cái gì rồi.
"Vậy... Vậy..." Bích Lạc đừng tại chỗ không biết nên nói gì. Rõ ràng nương nương trong lòng nhớ mong Vương phi như vậy, hôm nay còn không quan tâm mạng mà cứu nàng, sao vừa đến tối lại như thay đổi thành một người khác vậy, "Nô tỳ..."
Ngoài miệng nói không đi, trong lòng liền thật sự không lo lắng sao? Lục Oanh một mình dùng bữa tối, đồ ăn đều lạnh hết cũng chưa ăn được một miếng. Bích Lạc bình thường thích náo nhiệt như vậy, tối nay sao lại không đi Thanh Nguyệt các xem xét chứ, sao lại không đi xem bệnh tình Vương phi...
Nàng đã tỉnh chưa?
"Nương nương, chúng ta đổi một bàn đồ ăn khác đi, đều lạnh hết rồi." Bích Lạc thấy Lục Oanh đang cúi đầu nhìn chén cơm mà xuất thần.
"Không được..." Lục Oanh đứng dậy, "Đi Thanh Nguyệt các."
Nàng là Vương phi, thuận tình thuận lý, mình cũng nên đi thăm nàng, không phải sao? Lục Oanh không biết, kỳ thật muốn gặp một người, có thể tìm trăm ngàn loại lý do đều được...