Vương Phi Có Độc

Chương 42: Về Bắc Cương (tam)




Chuyện mẫu thân, Cố Thanh Trản nhất định biết gì đó.
Lục Oanh cúi đầu nhìn chằm chằm lệnh bài kia, trong lòng lại nghĩ chuyện khác... Không muốn nghĩ đến nàng, nhưng luôn nhịn không được mà nghĩ về nàng, cũng mãi tìm lý do để nghĩ về nàng, nỗi đau yêu hận xen lẫn thật quá thấu xương.
Đã nhiều lần nàng nửa đêm tỉnh lại, khóe mắt luôn ẩm ướt. Bích Lạc luôn nghe thấy trong lúc ngủ mơ nàng gọi tên Cố Thanh Trản, lại sợ nhắc tới trước mặt Lục Oanh... Chỉ đành im lặng không lên tiếng trông giữ nàng.
Chiến tranh khói lửa liên miên, trận tranh đấu này không biết khi nào mới có thể chấm dứt. Sinh hoạt của quân đội, lang bạt không nơi ở ổn định, thứ Lục Oanh thấy nhiều nhất là tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Cũng may... vẫn còn phụ thân và ca ca ở bên.
Chưa được mấy ngày, từ Tây Bắc lại truyền đến tin chiến thắng, Lục Nguyên Thiệu chỉ trong ba ngày đã chinh phục Việt Châu. Thái thú Việt Châu không lực phản kháng, mở lớn cửa thành quy thuận Bắc Trịnh. Một trận chiến này... không quá nhiều tử thương.
Ngoài thành Lãnh châu, bầu trời dần dần trong trẻo, bão tuyết hoành hành nửa tháng bắt đầu dừng lại. Vùng tuyết mênh mông vô bờ chậm rãi hòa tan, lộ ra từng mảng đất nhuốm cỏ khô.
Mùa xuân Bắc Cương, vẫn thật hiu quạnh.
Lục Nguyên Thiệu dẫn quân trùng trùng điệp điệp thắng trận trở về, Lục Oanh xa xa liền trông thấy phụ thân một đầu tóc bạc. Đã bao lâu không thấy phụ thân vẻ mặt tự hào như vậy? Nàng luôn khuyên phụ thân giải giáp quy điền, nhưng muốn một vị tướng quân đã ngựa chiến quan bắc hơn nửa đời bỏ xuống trường mâu trong tay, há là dễ dàng?
"Tài ngự binh của Lục Tướng quân, thật đúng là bị mai một lâu lắm." Trịnh Triệu chắp tay sau lưng, đứng nhìn, nhịn không được mà cảm thán.
Lục Oanh không lên tiếng, thân gánh kỳ tài không hẳn là một chuyện tốt, đôi khi vô năng cũng là một loại giải thoát. Nàng luôn nghĩ làm cách nào để hộ Lục gia chu toàn, song con người chung quy cũng sẽ chết, vì sao không sống theo ý mình... Chính như phụ thân, hắn từ nhỏ đã muốn bôn ba trên chiến trường.
"Ngươi còn muốn gì... Chỉ cần trẫm làm được, trẫm đều ưng chuẩn." Trịnh Triệu nhìn về phía Lục Oanh, giữa mi mắt nàng tràn đầy tâm tư. Người này quả là kỳ nữ tử, trải qua thiên tân vạn khổ trở về Bắc Cương, nàng lại không màng Đế hậu vị, chuyện đầu tiên yêu cầu đúng là phủi sạch can hệ với mình.
Lục Oanh ngây ngốc lắc đầu.
"Hay là... trong lòng ngươi có ai?" Trịnh Triệu chắp tay sau lưng, vùng đất trước mắt mênh mông rộng lớn, khiến hắn nhớ đến sự tự do tùy tiện thời còn trẻ. Mấy năm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà hắn đã đẩy nữ nhân mình yêu nhất cuộc đời này vào thâm cung sâu thẳm. Cho dù vật đổi sao dời, nhưng có một số việc cuối cùng vẫn không thể thay đổi.
"Quyền lực và cảm tình, bên nào quan trọng hơn?" Nếu Từ Dục hỏi lại hắn lần nữa, hắn như trước vẫn sẽ lựa chọn quyền lực. Hắn vẫn cố chấp, lúc trước vì sao không giữ được nữ tử mình âu yếm? Là vì quyền không đủ lớn, là vì tâm không đủ hung.
Thấy Lục Oanh không đáp, Trịnh Triệu tiếp tục hỏi, "Ngươi hận trẫm không?" Từ Lục Oanh, hắn khó tránh khỏi nhìn thấy bóng dáng của Từ Dục. Một nữ tử, bị tước đoạt những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời, khó miễn u buồn hối tiếc.
Chẳng qua là chút dò hỏi vô vị, Lục Oanh bình thản nói, "Nay Việt Châu cầu quy thuận, thái thú Lãnh châu hơn phân nửa sẽ bị ảnh hưởng. Thành Lãnh châu ba tháng chưa đánh bại, nay quân ta nắm chắc phần thắng, Hoàng Thượng nên một lòng một dạ lo lắng chuyện Nam chinh mới đúng."
Lục Oanh tâm tư kín đáo, rất có nhãn giới. Trịnh Triệu thấy khó hiểu, nếu người này thật sự đùa giỡn tâm kế, nàng tuyệt đối không chỉ có địa vị như hiện giờ.
"Ngươi thật thông minh... Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Bởi vì nhìn không thấu tâm tư của nàng, nên Trịnh Triệu băn khoăn tầng tầng. Dù sao Cố Thanh Trản... khiến hắn không thể không đề phòng mọi người bên mình.
Có đôi khi, bản thân mình có được quyền thế, liền thấy những người khác đều là vàng đỏ nhọ lòng son. Nàng chẳng qua muốn những người mình quan tâm có thể sống thật tốt... Tựa như đêm đó khi Cố Thanh Trản đồng ý để mình mang nàng đi, Lục Oanh thật sự đã quyết định phải cùng nàng cao chạy xa bay, thật sự đã nghĩ phải mang nàng rời đi, nhưng mà...
Làm sao mới không nghĩ đến... người không nên nghĩ. Lục Oanh biết tâm tư mình lại rối loạn, dừng một chút, mới nói, "Ta chẳng qua là một nữ tử yếu đuối, chỉ cầu phụ huynh bình an..."
Hiển nhiên đây không phải là câu trả lời Trịnh Triệu muốn nghe, không có ích lợi, làm sao bàn chuyện trung thành? Nếu không nhờ thưởng phạt phân minh, hắn dùng cái gì đi thống trị lòng người... Bình tĩnh mà xem xét, nếu năm đó hắn không cưới Lục Oanh, nay nửa giang sơn này, hắn làm sao dễ như trở bàn tay mà đạt được như vậy? "Nếu ngươi nguyện trợ trẫm nhất thống giang sơn, vậy chính là công thần hạng nhất, trẫm nhất định bảo đảm Lục gia thế đại vinh hoa..."
Thế đại vinh hoa thì sao chứ, rốt cuộc cũng sẽ hóa thành một mảnh đất bụi. Gần vua như gần cọp, Lục Oanh tất nhiên hiểu được, so với tương lai hư vô mờ mịt này, không bằng vì bản thân mình giữ một đường lui, "... Vậy Hoàng Thượng xin cho ta một lời hứa, thỏa mãn một thỉnh cầu của ta..."
"Thỉnh cầu gì, cứ nói đừng ngại."
"Nhất định là trong tình lý, Hoàng Thượng làm được. Đợi ngày sau ta nghĩ ra rồi, sẽ nói với Hoàng Thượng."
Trịnh Triệu không phải ý chí sắt đá. Hắn tước đoạt ba năm hoa của Lục Oanh, tuy bãi bỏ địa vị của nàng trong hậu cung là theo mong muốn của nàng, nhưng trong mắt Lục gia đây tất nhiên là tâm kết không giải được, mà muốn Nam chinh thành công hắn dĩ nhiên phải dựa vào Lục gia. Trịnh Triệu cũng không quá do dự, nói được làm được, "Trẫm ưng chuẩn."
Lục Oanh lạnh nhạt cười, "Tạ Hoàng Thượng."
"Việt châu đã hàng, cái nhìn của ngươi thế nào?" Không biết từ khi nào, Trịnh Triệu đã tập thành thói quen tham thảo những chuyện này với Lục Oanh. Nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ không thương nghị với một nữ tử, chẳng qua hắn chậm rãi phát hiện, Lục Oanh dường như không giống nữ tử khác, nàng có sự trầm ổn lão luyện không hợp tuổi mình.
Trải qua sinh tử, xem thế sự tự nhiên sẽ thấu triệt hơn rất nhiều, nhưng có một số việc... thật sự có thể nhìn thấu sao?
"... Nay tuy Việt châu xin hàng, thái thú Lãnh châu cũng sắp ngồi không yên, nhưng địa thế Lãnh châu hiểm yếu dễ thủ khó công, Cố Ung dĩ nhiên sẽ điều động các lộ quân mã tiến đến Tây Bắc, Hoàng Thượng nhất định không thể khinh thường."
Trịnh Triệu không cho là đúng, hào khí ngập trời đáp, "Vậy thì có sao? Nước xa khó cứu lửa gần, chờ viện binh của lão hồ ly kia đến, Lãnh châu đã sớm thành phúc địa của Bắc Trịnh." Lãnh châu từ xưa đến nay chính là vùng giao tranh của binh gia, nếu thắng một trận chiến này, Nam chinh sẽ là điều chắc chắn.
Lục Oanh lại một châm thấy máu, "Chớ nên khinh địch, Hoàng Thượng nghĩ ra được, địch nhân không hẳn sẽ không nghĩ ra được. Nay thế cục Lãnh châu không ổn, thế lực phân thành hai, một muốn xin hàng một muốn chống cự. Cố Ung nhất định sẽ cử người đến bình định nội loạn trước..."
"Ngươi ý nói bọn họ sẽ động thủ từ nội bộ trước..."
"Báo!" Có thám tử giục ngựa giơ roi đuổi tới, quỳ rạp trước mặt Trịnh Triệu, "Bẩm Hoàng Thượng, thái thú Việt Châu bị ám sát, treo xác cửa thành."
"Là người phương nào gây nên, dám dưới mắt trẫm không coi vào đâu mà giết người?!" Trịnh Triệu tay nắm chặt thành đấm. Quả nhiên, lão hồ ly kia đã bắt đầu động thủ.
"Đã bắt đầu." Lục Oanh nỉ non.
Khi đoàn người tiến đến cửa thành Việt Châu, chỉ thấy tám thi thể vắt ngang trên tường thành, đều là quần áo tả tơi, bị thiên đao vạn quả, khí tuyệt bỏ mình, máu tươi nhiễm đỏ cửa thành.
Ngửi được mùi máu gay gắt, Lục Oanh nhíu mày che miệng mũi. Thủ pháp tâm ngoan thủ lạt này, trừ Tam Tấn hội còn ai làm được.
"Công khai lấy tám mạng người..." Lục Nguyên Thiệu nhìn màn máu tươi trước mắt, tuy trên chiến trường từng thấy các loại huyết nhục phanh thây, nhưng thủ đoạn giết người trước mắt vẫn khiến hắn không nhịn được mà líu lưỡi.
"Cha, là Tam Tấn hội... Manh mối nương để lại cho chúng ta trước khi chết, cũng là Tam Tấn hội." Lục Oanh thì thầm, đoán chừng khi đó Sở Ngọc muốn bọn họ đề phòng Tam Tấn hội, mới để lại di tích, "Cái chết của nương... Nhất định phải tra ra nguyên nhân nương tử vong..."
Vừa nghĩ đến thê tử năm đó chính là chết dưới tay người tâm ngoan thủ lạt như thế, Lục Nguyên Thiệu liền lửa giận công tâm. Khi hắn biết Tam Tấn hội là tổ chức dưới chân triều đình, càng nộ không thể át. Hắn vì Đại Trịnh chinh chiến nửa đời, cuối cùng đổi lấy lại là kết quả như thế.
"Hay cho một chiêu giết gà dọa khỉ, xem ra thành Lãnh châu chỉ có thể cứng rắn công."
Đối với Lục Oanh, việc Tam Tấn hội chen chân không hẳn không phải một chuyện tốt. Liên hệ giữa mẫu thân và Tam Tấn hội, nàng có dự cảm, tầng sương mù này sắp bị thổi tan.
- ---
Trên tường thành bằng đá, một vị nữ tử thanh y xuất thần ngắm nhìn ánh đuốc từ doanh trướng mờ mịt phía xa. Trong đêm đen bầy sói kêu gào, tiếng tru vòng quanh bên tai, một vòng trăng cô độc giữa nền trời đen thẫm, lớn hơn kinh đô, tròn hơn kinh đô, cũng lạnh lùng hơn kinh đô.
Sa mạc mênh mông, nhìn không thấy điểm cuối, Cố Thanh Trản đưa mắt về phía Tây Bắc. Đó là nơi quân Bắc Trịnh đóng doanh lập trại.
Cuối cùng nàng và Lục Oanh vẫn có thể gặp lại, không ngờ... còn nhanh hơn nàng nghĩ. Nhưng cho dù gặp được thì sao chứ? Chẳng qua là xem nhau như người lạ mà thôi. Cố Thanh Trản đã sớm hiểu được chuyện này, nhưng lòng vẫn khó tránh khỏi buồn bã đau đớn. Nàng không biết khi tái kiến Lục Oanh, mình sẽ miên man suy nghĩ những gì.
Thời gian mấy tháng, không thể phai nhạt hồi ức giữa hai người.
"Người ta đã giết." Ánh Thu đứng bên cạnh Cố Thanh Trản cả buổi chiều, thấy nàng dáng vẻ thất thần, biết lòng nàng vẫn không thể buông bỏ Lục Oanh, lại nói, "Ngươi không nên tới Bắc Cương."
Cố Thanh Trản dường như không nghe thấy nửa câu sau, "Ngày mai tiếp tục treo xác cửa thành, răn đe."
Thấy nàng tránh không đáp, Ánh Thu lặp lại, "Nếu ngươi vẫn không thể buông bỏ nàng, thì không nên tới Bắc Cương... Cố Thanh Trản, ngươi xử trí theo cảm tính như vậy, cuối cùng sẽ lầm lỡ bản thân..."
"Ta khi nào không buông bỏ được?!" Cố Thanh Trản trả lời, ngữ khí hơi giận dữ. Một lời này, không biết có bao nhiêu khẩu thị tâm phi*.
(* Miệng nói một đàng, tâm nghĩ một nẻo.)
"Vậy ngươi dám giết nàng không?" Ánh Thu từng bước tiến lên, rút ra chủy thủ bên hông đặt vào tay Cố Thanh Trản, tiện đà nói, "Lúc hai quân giằng co, tựa như giết địch mà giết nàng, ngươi làm được sao?"
Cố Thanh Trản run tay cầm chuôi đao kia, chủy thủ rơi xuống đất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.