Vương Phi Có Độc

Chương 51: Tỏ tâm sự (tứ)




Bích Lạc đứng một bên, cúi đầu cắn chặt môi, nàng chưa bao giờ thấy Lục Oanh rơi lệ như vậy. Cho tới nay, tiểu thư chính là nữ tử kiên cường nhất trong lòng nàng, nhưng mà lúc này đây... Nếu quả thật theo lời tiểu thư, vậy mình tiễn bước Cố Thanh Trản, chẳng phải là... chẳng phải là hại mất một mạng người?!
Nghĩ đến đây, hai chân Bích Lạc hơi nhũn ra, nàng chẳng qua là một tiểu nha hoàn, chưa bao giờ muốn hãm hại ai, lúc trước cũng là đau lòng tiểu thư nhà mình, nhất thời đầu óc nóng lên, mới nói mấy lời như vậy với Cố Thanh Trản, nàng cũng chưa từng nghĩ chuyện sẽ tiến triển tới tình cảnh như thế này.
"Ta nợ nàng..." Nước mắt trên mặt Lục Oanh vẫn chưa khô, nặn ra một nụ cười cay đắng, đôi khi ngay cả bản thân mình cũng chán ghét chính mình cố chấp, lại nhớ tới dáng vẻ Cố Thanh Trản da tróc thịt bong, lui vào góc tường trong lao ngục... Rốt cuộc phải nhẫn tâm đến mức nào, mới đành lòng nhìn nàng bị tra tấn đến tình trạng như vậy, "Ta nợ nàng..."
"Không..." Bích Lạc sợ hãi rụt rè tiến đến bên Lục Oanh, bộp một tiếng quỳ xuống, cúi đầu nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào nói, "Là nô tỳ... Là nô tỳ đáng chết..."
Lục Oanh đang định đỡ nàng dậy, nghe vậy vội hỏi, "Chuyện này sao lại liên quan đến ngươi, ngươi mau..."
Bích Lạc thậm chí không đủ dũng khí giương mắt nhìn thẳng Lục Oanh. Đã nhiều ngày, nàng luôn hoảng loạn, nàng mơ thấy Cố Thanh Trản chết trong sa mạc mù mịt. Đều tại mình, mình không nên nói những lời đó với nàng... Bích Lạc càng không ngờ tới, sau khi Cố Thanh Trản rời đi, Lục Oanh lại như mất ba hồn sáu phách, bảy ngày chưa từng chợp mắt, gầy đến không thành hình người.
"Tiểu thư, nô tỳ đã biết sai... Nô tỳ cam nguyện chịu phạt..."
"Ngươi nói gì đó..." Lục Oanh nhíu mi.
"Là nô tỳ... bảo nàng đi, là nô tỳ tự chủ trương..." Bích Lạc chậm rãi ngẩng đầu, giọng run rẩy càng lúc càng nhỏ, "Tiểu thư, ngài đánh ta đi, là ta đáng chết, ta không nên cùng nàng... nói mấy lời..."
"Ngươi..." Một trận lửa giânj công tâm, thân thể Lục Oanh lại trống rỗng, làm sao có thể đứng vững chân? May nhờ Lục Khang dìu đỡ một bên mới không ngã. Nàng nhìn Bích Lạc khóc đến sướt mướt, hiện giờ mặc kệ nói cái gì cũng đều đã muộn, "... Nàng đi đâu?!"
"Ta bảo nàng hãy sớm rời đi, đừng tiếp tục... liên lụy tiểu thư." Càng nói, Bích Lạc càng tâm sinh hối hận, vì sao mình cứ cố tình muốn lắm miệng, tình cảm của Lục Oanh đối với Cố Thanh Trản, mình rõ ràng đã sớm xem hiểu.
Nghe được hai chữ "liên lụy" này, Lục Oanh rốt cuộc không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, rống giận, "Ta hỏi ngươi giờ nàng đi đâu?!"
Bích Lạc xưa nay nhát gan, thấy Lục Oanh như vậy, nàng liền càng thêm sợ hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám, khóc nức nở ấp úng nói, "Nô tỳ không biết... Nàng nói nàng... sau này sẽ không bao giờ xuất hiện..."
Loảng xoảng! Một chén trà bị ném vào tường, vỡ tan thành từng mảnh.
"Oanh nhi bình tĩnh!" Lục Khang nâng nàng, mới không để nàng té ngã xuống đất, "Chỉ cần nàng còn ở Bắc Cương, ca nhất định có thể tìm nàng về."
"Đi ra ngoài, các ngươi đều đi ra ngoài..." Lục Oanh chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, "Ta muốn được một mình suy nghĩ."
"Oanh nhi ——" Lục Khang thấy trạng thái nàng như vậy, sao có thể yên tâm để cho nàng ở một mình.
"Ta không sao."
So với nàng làm bộ như không có việc gì thế này, Lục Khang càng hy vọng nàng có thể giống vừa rồi, bừa bãi khóc một trận, "Ngươi cho ca ca kỳ hạn bảy ngày. Trong bảy ngày, ta nhất định sẽ mang người về cho ngươi."
"Ca..." Từ nhỏ đến lớn, Lục Khang đều vô điều kiện mà nhân nhượng mình như vậy. Mặc kệ làm gì, đều có thể vô lý mà bao dung mình, ngay cả đoạn tình cảm không được thế tục chấp nhận giữa nàng và Cố Thanh Trản... huynh trưởng cũng vẫn duy trì nàng. Lục Oanh lặng im vỡ lệ, nàng dựa vào vai Lục Khang, "Ca, ngươi nhất định phải tìm nàng về."
"Ca ca lừa gạt ngươi bao giờ." Lục Khang theo thói quen mà xoa đầu nàng, dịu dàng nói.
"Vâng."
Lục Khang chưa bao giờ lừa gạt nàng, nhưng lúc này đây, lại là lần đầu tiên. Đã qua không biết bao nhiêu lần bảy ngày, Lục Oanh chưa từng gặp lại Cố Thanh Trản.
- ---
Đại Trịnh năm An Nguyên, lại là một năm không yên ổn. Chiêu vương Trịnh Triệu phản loạn, đóng quân phương Bắc tự lập thành vương, quốc hiệu Bắc Trịnh; tiện đà thiên tử Trịnh Diệc chết bất đắc kỳ tử, ấu đế Trịnh Trác tám tuổi đăng cơ, niên hiệu Khánh Quang, Tể tướng Cố Ung nhiếp chính, triều đình lấy thúng úp voi*.
(* Câu thành ngữ chỉ hành động cố che giấu một việc nhưng không thấm vào đâu, việc đó vẫn lộ liễu như trước.)
Mùa đông năm Khánh Quang thứ hai, Trịnh Triệu lấy quốc hiệu Vũ, xưng Nguyên đế, đóng đô Lạc thành, từ đó thiên hạ lấy sông Hoàng Hà làm giới tuyến, một phân thành hai.
Cáo biệt sinh hoạt quân doanh lang bạc kỳ hồ, Lục Oanh nhìn cảnh phủ Tướng quân tưng bừng đầy ý vui. Từ Đại Trịnh đến Vũ quốc, nàng chứng kiến một loạt náo động và biến đổi, và Lục gia vẫn phong quang vô hạn như xưa. Bốn năm trăm phương ngàn kế, nàng chiếm được thứ nàng muốn, nhưng đồng thời, nàng cũng mất đi thứ nàng âu yếm nhất.
Trong chớp mắt, mùa đông lại bắt đầu, nhớ lúc người ấy rời đi, vẫn là ngày hè nóng bức. Thời gian nửa năm đối với Lục Oanh, vừa như lướt qua trong giây lát, lại vừa như đã qua mấy đời.
Lạc thành vào đông thật sự ôn hòa hơn Bắc Cương nhiều, không nghe thấy tiếng gió Bắc thét gào, cũng không cảm thấy bão tuyết bạo phong thổi quét bất chợt. Tuyết Lạc thành, khó tránh khiến Lục Oanh nhớ tới mùa đông kinh đô, nơi nàng lớn lên từ nhỏ, từng có quá nhiều hồi ức khó quên.
Bông tuyết rơi xuống tựa lông ngỗng, tuyết phủ trên đất dày đến mức dễ dàng lấp cả vó ngựa, lại đến mùa hồng mai nở rộ. Trong phủ Tướng quân có một gốc hồng mai, khi bừng nở rất tươi đẹp. Lục Oanh thường xuyên đứng lặng trong tuyết, tựa như tượng đá, lẳng lặng nhìn hồng mai xuất thần, một lần đứng liền qua giữa trưa.
Một trận gió thổi qua, một cánh hồng mai rơi xuống mái tóc nàng, nàng đang định đưa tay phủi đi, trong phút chốc, nước mắt bất giác lã chã đầy mặt. Lục Oanh lúc này mới hoàn toàn lý giải, vì sao khi ở kinh đô, phụ thân thích đứng trong ngôi đình giữa hồ, âm thầm ta thán, mấy chục năm đều như vậy.
"Oanh nhi..."
Có lẽ là quá mức thất thần, Lục Oanh vẫn không phát hiện phụ thân đã đứng sau mình hồi lâu. Nghe thấy giọng Lục Nguyên Thiệu, nàng quay mặt qua, không chịu xoay đầu nhìn.
Lục Nguyên Thiệu bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhi cố chấp cũng không phải ngày một ngày hai. Mới đầu, hắn cảm thấy tình cảm giữa hai nữ tử hoang đường đến cực điểm, nhưng cẩn thận nghĩ kỹ, chuyện này và tình yêu nam nữ lại có gì khác nhau. Thật ra, hắn từ trên người nữ nhi, thấy được bóng dáng của chính mình năm đó.
Hắn không hy vọng nữ nhi giống mình, một đời sống trong hối hận và tiếc nuối, nàng còn phương hoa vừa lúc, nhưng lại phải chịu đựng loại suy sụp tinh thần đó, "Ngày mai Tả tướng quân mời đi Đông Giao săn bắn..."
"Con không đi." Lục Oanh ngay cả ngẩng đầu cũng không buồn làm, dứt khoát cự tuyệt. Tả thị và Lục gia là sinh tử thế giao, Tả Liệt ba lần bốn lượt tới cửa cầu hôn, Lục Oanh dĩ nhiên sớm đã nghe thấy.
Tính nết xa người ngàn dặm này thật sự là cực kỳ giống mình, Lục Nguyên Thiệu không nhanh không chậm giải thích, "Cứ ở hoài trong viện cũng không tốt, ngày mai ta sẽ kêu Khang nhi đi chơi với con, giải sầu cũng tốt..."
"Cha, con nghĩ cha hiểu con."
"Con là nữ nhi của cha, cha tự nhiên hiểu con... Đừng cứ sống trong quá khứ, con rốt cuộc cũng nên có cuộc sống của riêng mình."
"Vậy còn cha thì sao?" Lục Oanh nhìn về phía những cánh hồng mai phiêu tán trong trời tuyết, lòng đã sớm không còn mong đợi, "Con cả đời này, có thể cùng cha và ca, là đủ rồi."
- ---
Dany: Câu hỏi Lục Oanh dành cho Thiệu papa rất có thâm ý. Thiệu papa đến giờ vẫn còn thương tâm vì Sở Ngọc mama, vẫn không tái giá. Cảm giác mất đi người mình yêu nhất, cảm giác nhớ mãi không thể quên hình bóng một người, Thiệu papa rõ hơn ai hết. Câu hỏi ấy, vừa là Oanh trách Thiệu papa khuyên nàng quên đi, vừa là tiếng than cho nỗi đau khổ, nỗi cay đắng của cả hai cha con, nỗi tiếc hận cho mối tình đứt đoạn của họ.
Giờ chắc các bạn cũng thấy Rau Thơm có ý liên kết mối tình của 2 thế hệ rồi nhỉ? Thiệu papa Ngọc mama đã SE, giờ tới Oanh Trản thì sẽ khác, yên tâm nha:>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.