"A... Á..."
Đau đớn bất chợt truyền vào cốt tủy, chân phải Lục Oanh bị bẫy thú gắt gao kẹp chặt. Cái bẫy này lớn hơn bình thường rất nhiều, hơn phân nửa là dùng để bắt dã thú trong rừng, vừa rồi nàng phân thần, mới không để ý mà bước vào bụi cỏ này.
Răng sắt bén nhọn trực tiếp cắm vào da thịt, sắc mặt Lục Oanh thoáng chốc trắng bệch, máu đỏ sậm từ sắt nhọn nhỏ xuống tuyết, nhìn mà ghê người.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhưng với sức lực một người thật sự là không thể làm được gì. Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, không thấy một bóng người, "... Có ai không?!"
Không tiếng trả lời, nàng đã cưỡi ngựa đi rất xa, cả Bích Lạc cũng bỏ lại phía sau.
Bẫy thú càng ngày kẹp càng chặt, Lục Oanh cố nén đau đớn, trán đã không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh, vớ giày đều bị máu tươi nhiễm thấu, đau đớn làm cho nàng càng thêm vô lực. Đợi một lát nữa, nếu bẫy thú này thương tổn đến xương cốt, chân phải của nàng coi như phế đi.
"Có ai không... Bích Lạc?" Lục Oanh ngã ngồi trong tuyết, từ từ nhắm hai mắt, cắn chặt môi dưới, gắt gao chịu đựng thống khổ dày vò, dùng hết khí lực cả người hô lên một câu, "Có ai không!"
Từng lần một, như trước đều không người trả lời, trong núi rừng thăm thẳm, nàng chỉ nghe được thanh âm của bản thân. Nàng lại đưa tay cố kéo mở bẫy thú, nhưng vẫn là uổng công vô ích.
Đang lúc nàng thúc thủ vô sách*, nghe được trong bụi cỏ cách đó không xa có tiếng vang nhỏ. Thính lực Lục Oanh rất tốt, hơn nữa tâm tư kín đáo, động tĩnh có nhỏ hơn cũng không trốn được hai tai của nàng.
(* Bó tay không còn cách nào.)
"Ai?" Lời chất vấn ngắn ngủi mà hữu lực, Lục Oanh có dự cảm bất tường, nếu là những binh sĩ thủ hạ, nhất định sẽ không trốn trong một nơi bí mật gần đây lâu đến vậy. Kẻ đến không thiện!
Lục Oanh đã quen với cuộc sống đầy nguy hiểm ngấm ngầm lẫn công khai trong quân doanh, trước nay luôn quen chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, tay phải nàng chậm rãi chạm đến chủy thủ bên hông, "Đi ra..."
Tiếng vang ban đầu rất nhỏ giờ đã hoàn toàn biến mất, Lục Oanh thần kinh buộc chặt, cúi đầu lại thấy chân phải mình máu tươi ồ ồ, chảy liền liền không ngừng. Nàng nhíu mày cười khổ, thật đúng là kiếp số mà.
Yên lặng, đến lúc đầu óc Lục Oanh vì đau đớn mà trở nên mờ mịt, từ bụi cỏ bỗng nhiên lóe lên một bóng tím, lấy thế sét đánh không kịp che tai nhảy đến phía sau nàng, hướng tới mạch đập nơi cổ Lục Oanh, một chưởng bổ tới.
Lục Oanh còn chưa kịp phản ứng, thân mình đã ngã về phía sau, vừa lúc dựa vào lòng người nọ. May mà một chưởng này không nặng, Lục Oanh cũng không lập tức ngất đi, nàng chỉ là cả người run lên, trong phút choáng váng, ngửa đầu thấy được một đôi mắt phượng... Rồi sau đó, trước mắt tối đen.
- ---
"Oanh nhi, Oanh nhi!"
Lúc Tả Liệt và Lục Khang đuổi tới, thấy Lục Oanh một chân đặt trong vũng máu, một cái bẫy thú dính máu loang lổ bị ném sang một bên.
"Sao lại thế này? Một đám thùng cơm..." Lục Khang giận chó đánh mèo trách mắng đám binh sĩ.
Tả Liệt cẩn thận kiểm tra vết thương ở chân Lục Oanh, thương thế kia rõ ràng đã được băng bó cầm máu, hắn xoay người ôm ngang Lục Oanh, quay đầu nói với Lục Khang, "Đã cầm máu, chúng ta mau trở về."
Lục Oanh bị động tĩnh này làm bừng tỉnh, mở mắt ra, thấy Tả Liệt đang ôm nàng vội vã chạy tới xe ngựa.
"Oanh nhi, không sao đâu, không sao đâu..."
Nàng hoàn toàn không màng đến lời an ủi của Tả Liệt, cũng quên mất đau đớn, nàng nhớ rõ cặp mắt phượng kia... Lục Oanh không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại, chỉ có vùng tuyết trắng xoá, nhưng ánh mắt nàng dường như vẫn không ngừng tìm kiếm.
"Các ngươi... Các ngươi có thấy... một nữ tử..." Nàng hơi thở suy yếu hỏi Tả Liệt, "Tím... xiêm y màu tím..."
"Chưa từng thấy... Thật xin lỗi, chúng ta không nên để ngươi một mình."
Lục Oanh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm phía sau, nhìn kỹ mỗi một bụi cỏ, không thể nào... Nàng không quên được ánh mắt kia, ánh mắt ấy đã từng ẩn tình dào dạt nhìn nàng chăm chú như thế nào, nàng vĩnh viễn không quên được, còn có hương phong lan kia, nàng cả đời này cũng sẽ không quên.
"Nàng còn chưa chết..." Lục Oanh nỉ non tự nói, mặc dù người kia đeo tấm khăn che mặt, nhưng ánh mắt sẽ không gạt người, hương thơm trên mình lại càng không gạt người. Làn hương thanh u lạnh lẽo ấy, chỉ nàng mới có.
Nghĩ đến đây, Lục Oanh liền như lên cơn điên, nàng ra sức giãy dụa, khẽ gầm, "Thả ta xuống..."
"Cái gì?" Tả Liệt không hiểu ra sao.
"Thả ta xuống!"
Một khi Lục Oanh đã quyết ý làm gì, không ai có thể ngăn cản, Tả Liệt lại sợ một phen ép buộc sẽ động đến miệng vết thương, chỉ đành theo ý nàng, thả nàng xuống dưới, ai ngờ Lục Oanh chân vừa chạm đất lập tức chạy trở về.
Nàng kéo lê chân, dường như quên hết mọi đau đớn, lảo đảo tiến về phía trước, Lục Khang hoảng sợ vội vàng đỡ lấy nàng, "Đã bị thương còn ép buộc như vậy... Ngươi muốn tìm cái gì?"
Lục Oanh không đáp, chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi về trước, đến tận lúc tới chỗ mình thụ thương, nhìn bẫy thú bị cạy mở kia, cùng với băng bó hoàn hảo trên chân mình, Lục Oanh nhìn bốn phía xung quanh... Người vừa rồi, nhất định là nàng!
Dấu chân trên tuyết một vùng hỗn loạn, đã sớm không nhìn ra manh mối.
"Cố Thanh Trản... Cố Thanh Trản!" Tia hy vọng đầu tiên sau thời gian dài đắm chìm trong tuyệt vọng, không ai có thể lý giải sự cuồng loạn của nàng, Lục Oanh hướng về bốn phía trong rừng cây, hô to tên nàng, "... Cố Thanh Trản, ngươi ra đây!"
Lục Khang nghe được ba chữ này, sắc mặt chợt biến, hắn nắm vai Lục Oanh, muốn đánh tỉnh ý thức của nàng, "Oanh nhi! Ngươi đừng như vậy nữa... Nàng đã chết rồi! Nửa năm trước trong trận gió lốc đại mạc kia, nàng đã chết rồi!"
Binh lính ra đại mạc tìm người đều bị trận gió lốc đó cuốn lấy, một đám khó lắm mới về được, nàng một nữ tử thân bị trọng thương, làm sao còn đường sống, huống chi nàng còn thân trúng kịch độc.
"Oanh nhi... Quên nàng đi..."
Người mình yêu nhất, làm sao quên được!
"Nàng không có chết!" Lục Oanh đột nhiên đẩy Lục Khang ra, thân mình mềm yếu dựa vào thân cây bên cạnh. Hai tròng mắt nàng phiếm hồng, giọng nói tràn đầy chỉ trích, "Ngươi hứa với ta, sẽ dẫn nàng trở về, ngươi gạt ta... Ngươi đừng hòng gạt ta nữa..."
"Oanh nhi, đừng như vậy được không... Chúng ta trở về rồi nói..."
Lục Oanh từ thân cây chậm rãi trượt xuống, bất lực ngồi trong tuyết, co chân, hai tay khoanh lại chôn đầu vào gối. Trong cơn hoảng loạn, nàng nhìn thấy chiếc khăn lụa tím băng bó trên miệng vết thương của mình...
Màu tím? Màu tím... Ký ức có chút mơ hồ thoắt hiện trong đầu Lục Oanh, nhưng lại không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu, rõ ràng là cảm thấy quen mắt như vậy.
"Cái này... hình như từng thấy ở đâu rồi?"
Bích Lạc ngồi xổm xuống, xem kỹ, "A, hôm nay lúc mua hoa đăng, trước quán có mấy đạo cô vây quanh, chính là màu sắc này... Nô tỳ còn thắc mắc, các nàng là người tu hành, vì sao còn muốn mua hoa đăng chứ..."
Lúc này, Lục Oanh đã sáng tỏ thông suốt, đoàn người kia chính là mặc đạo bào màu tím. Nàng đột nhiên kéo tay áo Bích Lạc, dồn dập hỏi, "Ngươi có nhìn thấy một nữ tử che mặt..."
Bích Lạc lắc đầu, "Nô tỳ không nhìn kỹ, chẳng lẽ...", nói được một nửa Bích Lạc cũng không tiếp tục, nghĩ thầm, tiểu thư nhất định là nhung nhớ thành si mới xuất hiện ảo giác như vậy, dù sao nàng cũng từng nhận nhầm một nữ tử thanh y là Cố Thanh Trản.
"Quả thật có một nữ tử che mặt..." Tả Liệt đứng dậy, hắn vẫn nhớ rõ, lúc ấy nàng kia chậm chạp đứng trước quán không chịu rời đi, cuối cùng còn bị người bán hàng đuổi đi, "Xem trang phục, chắc các nàng đều là đệ tử Vân Tu quan, Vân Tu quan ở Lạc thành cũng có chút thâm niên..."
"Vân Tu quan..." Lục Oanh thì thầm.
"Ngươi muốn tìm người sao?"
Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Lục Khang liền giải thích, "Là một bằng hữu, nửa năm trước mất đi tung tích, không biết sinh tử thế nào."
- ---
Dany: Trản còn sống nhăn nha ~