"A Trản, ngươi có người nhà không?"
"Không có."
"... Ta đây liền là người nhà của ngươi, người nhà của ta cũng là người nhà của ngươi."
Cố Thanh Trản đối với "người nhà", chưa bao giờ ảo tưởng qua. Phủ Thừa tướng không phải nhà của nàng, đó là nơi ác mộng của nàng bắt đầu. Nàng chỉ biết mình từ nhỏ đã bị vứt bỏ, nên nàng tranh cường háo thắng, tám tuổi liền trổ hết tài năng trong một đám sát thủ Tam Tấn hội, tranh đấu khắc nghiệt, từng bước trở thành thủ hạ thân tín đắc lực nhất của Cố Ung, chỉ để vì chứng minh, Cố Thanh Trản nàng không cần bất luận kẻ nào thương hại.
Trong thế giới của nàng vốn không có độ ấm, không có cảm tình. Kết quả là, lại dùng nói dối đổi lấy một tấm chân tâm, Cố Thanh Trản trước kia chưa từng thấy mình thật xin lỗi ai, nhưng Lục Oanh lại trở thành áy náy duy nhất cuộc đời nàng.
"A Trản..." Lục Oanh đưa tay xoa mi tâm của nàng, chân mày luôn hơi nhíu tựa như chôn giấu nỗi tâm sự không thể nói ra, Lục Oanh lúc này mới cảm thấy mình không hiểu nàng đến như vậy. Cố Thanh Trản tự nhiêu hào phóng, lời lẽ khéo léo trong Vương phủ kia, chẳng qua là nàng cố ý ngụy trang, Cố Thanh Trản trong đêm khuya ấy, lui vào lòng mình mà âm thầm rơi lệ, mới là một mặt chân thực nhất của nàng.
Nhưng Lục Oanh vẫn không biết, nàng vì sao còn rơi lệ, lại vì sao mỗi một đêm đều không trốn được ác mộng.
Lục Oanh nhiều lần thấy nàng từ trong mộng bừng tỉnh, thái dương chảy đầy mồ hôi lạnh, miệng còn nỉ non, "Đừng... Đừng..." Mỗi khi hỏi nàng tại sao, nàng lại chỉ gắt gao ôm lấy mình, một khắc cũng không nguyện buông tay.
"A Trản ——" Lục Oanh nhẹ nhàng ôm chầm lấy thân thể Cố Thanh Trản, kéo nàng vào lòng. Tuy Cố Thanh Trản lớn tuổi hơn nàng, nhưng lúc yếu ớt lại tựa như một đứa bé, Lục Oanh không biết làm sao mới có thể giúp nàng thoải mái, chỉ biết Cố Thanh Trản yêu nhất là khi mình ôm nàng.
"Sao vậy?" Cố Thanh Trản lấy lại tinh thần, ngước mắt hỏi, miễn cưỡng cười, không phải là giờ phút này không hạnh phúc, mà là giờ phút này quá hạnh phúc, quá nhiều bối rối, cũng quá sợ mất đi.
Lục Oanh hôn hôn mi tâm nàng, nắm tay nàng, dùng giọng trầm thấp mà dịu dàng an ủi, "Tất cả đều đã qua, ta muốn ngươi mỗi ngày đều vui vẻ..."
Tất cả thật sự đều đã qua sao? Nhìn đôi má từ từ tái nhợt của mình, Cố Thanh Trản biết, tất cả đều chưa qua.
"Trước đó vài ngày, có làm cho ngươi hai bộ y phục mới, A Trản thử nhìn xem, có thích không."
Cố Thanh Trản không đành lòng cắt ngang vui vẻ tràn đầy của nàng, cười tươi như hoa, nói, "Ngươi tặng cho ta, đương nhiên đều thích."
"Ngươi thay y phục này xong, ta mang ngươi đi gặp phụ thân."
"Ừ." Cố Thanh Trản đứng dậy, đang định đi ra sau bình phong.
Lục Oanh lại giữ chặt tay nàng, cười giỡn nói, "Sao không liền thay ở ngay đây, còn sợ ta nhìn lén à?"
Cố Thanh Trản nhìn Lục Oanh y phục chuẩn bị cho mình bộ đồ, cả trong lẫn ngoài đều phải thay hết, nàng tránh thoát tay Lục Oanh, thấp tiếng sẳng giọng, "... Không chút đứng đắn."
Lục Oanh cúi đầu cười, tiếp tục đánh đàn, dòng nhạc vừa lên, lại nghe thấy tiếng cởi y phục sột soạt sau bình phong, Lục Oanh nhịn không được ngẩng đầu nhìn, liền thấy bóng dáng nàng lưu lại trên bình phong, đằng từng lớp từng lớp cởi ra quần áo trên người. Thân hình lã lướt, eo nhỏ tựa như cành liễu, nhịp tim Lục Oanh chợt đập càng nhanh, giai điệu ở đầu ngón tay đã rối loạn từ lâu.
Cố Thanh Trản đứng sau bình phong vừa đổi xiêm y, vừa nói cho Lục Oanh nghe rốt cuộc là âm nào đàn không tốt. Lục Oanh lúc này làm sao nghe hiểu được nửa câu, chỉ cần giọng nói dịu dàng êm tai của nàng, đã sớm câu mất hồn mình rồi.
Cố Thanh Trản từ trước đến nay đều mặc trắng trong thuần khiết, nhưng Lục Oanh lại cố tình vì nàng chọn một bộ hồng trang, đang khó xử... Lúc này mới phát hiện Lục Oanh ngay cả cái yếm cùng vì nàng chuẩn bị xong, trên tơ lụa thuần trắng, thêu mấy đóa hồng mai.
Sau khi cởi trung y, Cố Thanh Trản không còn nghe thấy nửa nhịp tiếng đàn.
Vết thương trên chân Lục Oanh đã được nửa tháng có thừa, cũng không lo ngại, nhưng hành tẩu vẫn cần vật chống đỡ. Nàng đưa tay lấy chiếc gậy trúc đã bị mài đến bóng loáng cạnh cầm án, chống người đứng dậy, chậm rãi đi đến bên bình phong, cúi đầu nói nhỏ, "Hồng mai kia... Ta cố ý họa cho ngươi."
Có nụ hoa chực nở, có những cành đầy hoa rực rỡ tươi đẹp, có những cành thưa thớt phiêu linh, mỗi một đóa đều rất sống động, mang ẩn ý chân tình. Rốt cuộc nàng đã vẽ bao nhiêu đóa hồng mai, mới có thể đạt được trình độ này, Cố Thanh Trản nắm chặt chiếc yếm nhỏ kia, áp vào ngực mình, lòng tràn đầy cảm động.
Kế tiếp là một hồi trầm mặc, Lục Oanh đáy lòng có chút mất mác, mất mác vì chưa nghe được nàng nói một tiếng thích. Khoảng thời gian không có Cố Thanh Trản ở bên, mỗi ngày nàng đều vẽ hồng mai. Nàng vốn không giỏi vẩy mực, lại có thể tự mình vẽ được hồng mai sống động như thế, bởi vì, trong hoa ký thác toàn bộ cố chấp và tưởng niệm của nàng.
Qua hồi lâu, trầm mặc lại bị Cố Thanh Trản mềm giọng đánh vỡ, "A Oanh, ngươi lại đây..."
"A?" Lục Oanh run môi.
"Ngươi tiến vào." Nàng lại nói.
Lục Oanh vốn cho rằng nàng đã thay đồ xong rồi, nhưng đập vào mắt chính là tấm lưng trần trụi của nàng, cũng không tính là bóng loáng, trên da thịt trắng nõn mơ hồ có thể thấy từng vết sẹo nổi lên, trông thật đau lòng người.
Cố Thanh Trản xoay mình, chỉ mặc chiếc yếm hồng mai Lục Oanh vẽ cho nàng, xuyên qua quần lót rộng rãi mỏng manh, lộ ra một đôi chân thon dài tinh tế, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Lục Oanh, không chút ngượng ngùng, ngược lại hỏi, "Thích không?"
Lục Oanh si ngốc nhìn nàng, hơi thở lại rối loạn. Nàng gầy hơn trước, thân hình này tựa như chỉ cần một trận gió liền bị thổi bay.
"Đẹp không?" Cố Thanh Trản từng bước đến gần Lục Oanh, cúi đầu dùng đầu ngón tay khẽ chạm những đóa hồng mai bên hông, khóe môi gợi lên, "... Ta thực thích.
Lục Oanh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, hôn lên môi nàng, đẩy nàng ngã lên chiếc ghế thái sư bên cạnh...
- ---
Dany: Thím Oanh thêu tặng cái gì không thêu, cứ nhất quyết phải là cái yếm ạ ' v'