Buổi tối tuyết vẫn lớp lớp rơi xuống, Bích Lạc cầm đèn theo sau Lục Oanh, thấy nàng trầm mặc không lên tiếng, cũng không tiện nói gì, chỉ yên lặng đi cùng.
"Nàng sẽ không gạt ta nữa..." Nàng lặp lại lặp lại trong đầu, "... Sẽ không gạt ta nữa."
Đây lại đúng là biểu hiện khi lòng mang khúc mắc, Lục Oanh chưa từng có cảm giác an toàn, từ đáy lòng nàng sợ Cố Thanh Trản. Vì nàng biết, mặc kệ nữ nhân này làm cái gì, mình đều sẽ không kiềm được mà yêu nàng.
Lục Oanh vừa mới bước vào đại đường hậu uyển, liền thấy Cố Thanh Trản đi về phía nàng, "Ngươi đã về."
"Sao ngươi không vào phòng ngủ đợi, bên ngoài lạnh." Gió phương Bắc vun vút mà thổi, Lục Oanh lại giận trách mấy nha hoàn vài câu, chỉ có đốt chút lửa than sưởi ấm đại đường mà cũng không biết.
"Còn nói ta, xem ngươi đông lạnh thế này." Cố Thanh Trản đưa tay thay nàng phủi đi lớp bông tuyết chưa tan vương trên tóc, khóe miệng mang ý cười ấm áp. Sợ là ngay cả bản thân Cố Thanh Trản cũng không ngờ, mình còn có một mặt dịu dàng tựa nước như vậy.
Lục Oanh ngây người đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn người thương, nàng chậm rãi cầm lấy tay Cố Thanh Trản, vẫn còn hơi lạnh, nàng lại quay đầu ra lệnh, "Bích Lạc, các ngươi lui xuống trước đi."
Đoàn người vừa lui ra, Lục Oanh liền ôm nàng vào lòng, từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi hưởng thụ ấm áp này.
"... Sao vậy?" Cố Thanh Trản chủ động vòng tay quanh eo nàng. Mấy ngày nay, sớm đã quen thấy Lục Oanh như vậy, chỉ là Cố Thanh Trản luôn cảm thấy nàng dường như đang có tâm sự.
Lục Oanh mắt nhắm, gác cằm lên bờ vai nàng, khẽ lắc đầu. Thật hy vọng các nàng có thể luôn bình thản như vậy mà sống tiếp.
"... Lục Tướng quân dường như không quá thích ta." Cố Thanh Trản vừa vuốt ve mái tóc của nàng, vừa nhìn như lơ đãng mà nói. Kỳ thật nàng rất để ý, để ý Lục Oanh khó xử, trở nên tâm sự tầng tầng.
"Hắn sẽ thích ngươi." Lục Oanh vẫn nhắm hai mắt, suy nghĩ một chút, lại nhẹ giọng nói, "... Có ta thích ngươi còn chưa đủ sao?"
Cố Thanh Trản nhẹ nhàng đẩy nàng ra, không phải không thích nghe lời ngon tiếng ngọt như vậy, chỉ là trong ánh mắt Lục Oanh chưa quá nhiều u sầu, hai người nhìn như ôm ấp thân mật khăng khít, lại cứ như xa cách thế nào. Cố Thanh Trản có thể mơ hô cảm nhận được nỗi bất an của nàng, lại không biết nên an ủi như thế nào, các nàng đều quá mức thận trọng, "A Oanh, hứa với ta... Có chuyện gì cũng đừng chịu đựng một mình nữa..."
"Ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ." Lục Oanh buông mi nhìn mép váy nàng, trong lòng lại có mấy phần không yên, "... Theo ta đến nơi này."
Nơi đó là một gian phòng trúc, không có nhiều đồ đạc, tất cả đều rất đơn giản. Trong hai chiếc bình sứ thanh hoa đặt song song dưới đất, trồng đôi cây hồng mai mới nở, khiến căn phòng thơm rực hương hoa. Từ bếp lò, một làn khói khẽ lượn lờ dâng lên, vờn quanh trước linh bài Sở thị.
Lục Oanh thắp ba nén hương, cắm vào trong lư hương, "Nương thích nhất trúc và mai, nên cha vì nàng xây dựng phòng trúc này. Giờ là mùa hồng mai nở rộ, nếu mẫu thân còn... còn sống, chắc chắn sẽ vui vẻ."
Nhìn linh vị Sở tiên sinh, Cố Thanh Trản bấy giờ mới hiểu được, Lục Oanh vì sao mà ưu tư... Nhớ rõ khi ở Lãnh châu, nàng từng ép sát mình, muốn một câu trả lời thuyết phục, Cố Thanh Trản biết nàng sẽ không bỏ qua.
"A Trản, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng..." Đứng trước linh vị mẫu thân, Lục Oanh cắn môi hỏi Cố Thanh Trản, nơi khóe mắt đã có lệ đọng chực rơi, "Một lần cuối cùng... Ngươi và mẫu thân ta rốt cuộc có quan hệ gì?"
Cố Thanh Trản nhìn tên Sở thị, từ đầu đến cuối, nàng đều không có dũng khí đánh vỡ lời nói dối Sở Ngọc khổ tâm thêu dệt, "Ta và mẫu thân ngươi..."
"Ngươi nhìn vào mắt ta..." Mỗi khi nhắc tới mẫu thân, Lục Oanh đều cảm thấy Cố Thanh Trản đang cố ý giấu diếm điều gì.
Cố Thanh Trản nhìn ánh mắt của nàng, nói, "Ta và mẫu thân ngươi từng có vài lần duyên ở phủ Thừa tướng..."
"A Trản, đừng gạt ta nữa... Trên đời này tất cả mọi người đều có thể gạt ta, nhưng chỉ duy nhất ngươi, sẽ khiến ta cảm thấy đau lòng, ngươi biết không..." Nàng không dễ dàng tin tưởng một người, một lần duy nhất thì lại tin phải người không nên tin nhất. Tổn thương đã từng phải trải qua, Lục Oanh còn nhớ rõ mồn một trong lòng, chưa từng quên.
"Thật sự chỉ có vài lần duyên ở phủ Thừa tướng, ta chưa từng lừa ngươi..." Cố Thanh Trản thay Lục Oanh gạt đi những giọt lệ nơi khóe mi, dịu dàng nói, "A Oanh, tin tưởng ta được không?"
Cố Thanh Trản lớn lên dưới sự dạy dỗ của Sở Ngọc trong Tam Tấn hội, nhưng trong phủ Thừa tướng thì hai người quả thật chỉ có vài lần duyên, cũng không xem như nói dối. Nhưng Lục Oanh há lại dễ dàng bị qua loa như vậy? Kỳ thật trong lòng nàng đã biết.
Lục Oanh hít sâu một hơi, hỏi ra điều mà mình thật sự không muốn hỏi nhất, nhưng lại là khúc mắc ẩn nhẫn đã lâu, "Mẫu thân ta và Tam Tấn hội... có quan hệ gì..."
Cố Thanh Trản nhất thời lặng tiếng, còn chưa kịp nghĩ nên giải thích thế nào, liền nghe Lục Oanh nói, "... Mẫu thân ta... là người Tam Tấn hội, đúng hay không?"
Thu thập manh mối nhiều năm như vậy, tâm tư Lục Oanh đã cực kỳ nhẵn nhụi. Nàng lần theo những dấu vết để lại, lòng vốn có suy đoán, lại thêm vào mối quan hệ giữa Cố Thanh Trản và mẫu thân, nàng sớm đã hoài nghi... thân phận mẫu thân.
"Có đúng hay không? A Trản... Ngươi nói cho ta biết, có đúng hay không?!"
Đôi mắt nàng đỏ bừng, tơ máu trải rộng, Cố Thanh Trản nhìn mà đau lòng, "A Oanh, ngươi đừng như vậy..."
"Có đúng hay không?!" Lục Oanh cố chấp muốn nghe một đáp án cuối cùng, phản ứng của Cố Thanh Trản không thể nghi ngờ chính là cam chịu.
"Đúng."
Chóp mũi đau xót, nước mắt Lục Oanh rơi như mưa. Mặc cho trong đầu đã mường tượng trăm ngàn lần, nhưng khi nghe được tiếng "đúng" từ chính miệng Cố Thanh Trản, lòng nàng vẫn bị đánh nát. Cứ như một tuồng kịch đảo điên liên hồi, hai nữ nhân quan trọng nhất cuộc đời nàng, chính là hai người lừa dối nàng nhiều nhất, "Sao lại như thế... Vì sao..."
Nàng không muốn tin. Trong lòng nàng, mẫu thân chính là nữ tử điển phạm thiên hạ hiếm thấy, có tri thức hiểu lễ nghĩa, khí chất ngọt ngào lại thanh thoát, làm sao có thể dính dáng đến Tam Tấn hội giết người không ghê tay chứ?
Cố Thanh Trản sao lại không xót xa, xuất thân Tam Tấn hội há là chuyện các nàng có thể lựa chọn? Các nàng từ lúc vừa ra đời liền không có đường lui, giống như ma quỷ mà tồn tại, để cho người thế gian chán ghét và e ngại.
Thân mình Lục Oanh vốn đang yếu ớt, nhất thời lửa giận công tâm, đứng càng không vững.
"A Oanh ——" Cố Thanh Trản đỡ nàng ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, "Tiên sinh rất yêu Lục Tướng quân, cũng rất yêu ngươi, nàng là một mẫu thân tốt... Nếu không nhờ Sở tiên sinh, lúc sáu tuổi... có lẽ ta đã chết rồi. Tiên sinh đối đãi ta vô cùng tốt, bằng không ta cũng không sống được đến ngày nay, cũng không gặp được ngươi."
Lục Oanh gục xuống bàn, trong tay nắm chặt chiếc khăn tay mẫu thân lưu lại. Tiêu ký Tam Tấn hội bằng máu, rốt cuộc chân tướng rõ ràng.
Cố Thanh Trản hơi khom lưng, thay nàng lau đi nước mắt trên mặt. Có lẽ lúc này cái gì cũng không nói mới là chính xác, nàng sớm hay muộn gì cũng phải biết chân tướng, và sớm hay muộn gì cũng phải tiếp nhận chân tướng.
"A Trản..." Lục Oanh vùi đầu vào cổ Cố Thanh Trản, thời điểm yếu ớt thương tâm, nàng rất khát vọng một cái ôm như vậy, để mình toàn tâm dựa vào.
- ---
Dany: Hai người tưởng như xa lạ, nhưng thật ra từ lâu đã gần gũi như vậy, đều có cùng một người "mẹ". Gần trong gang tất mà xa tận chân trời đúng là thế này, mà quả thật, kiếp trước Oanh và Trản đã bỏ lỡ nhau rồi còn gì?
Nếu Sở Ngọc và A Trản chỉ là hai người bình thường, nếu không có Tam Tấn hội, có lẽ Oanh và Trản sẽ gặp nhau một cách thật bình dị, sẽ là thanh mai trúc mã, không phải lừa gạt, không phải ngụy trang. Nhưng như Rau Thơm đã nhiều lần lặp lại trong truyện: Vận mệnh vô thường. Có bao nhiêu cái "nếu" giờ đã không quan trọng nữa, vì lúc này hai người đã bên nhau. Vậy là đủ rồi.
Tóm lại, mình vô cùng thích cảm giác "vận mệnh vô thường", "người xa lạ hóa ra là thân quen" mà Rau Thơm đệm vào truyện:3