"Vậy còn ngươi? Ngươi yêu ta từ khi nào..."
"Vừa rồi ta hỏi trước, dĩ nhiên là ngươi phải trả lời trước."
Lúc mới gặp, Lục Oanh chỉ là bị khí chất của nàng hấp dẫn, nếu bàn về yêu, khi ấy còn chưa trầm mê. Hai người cùng tắm trong bồn, Lục Oanh cười, xoa lòng bàn tay Cố Thanh Trản.
Cảm tình như một chén rượu lâu năm, chậm rãi lên men mà thành. Từ thưởng thức đến yêu, ai có thể tìm rõ ranh giới? Có lẽ mình sa ngã từ lần đầu tiên thấy nàng, có lẽ là từ khi nàng dạy mình đánh đàn, hay là từ khi mình chỉ nàng cưỡi ngựa. Lúc nào bắt đầu yêu, nàng không biết. Nàng chỉ biết năm ấy Trịnh Triệu Bắc phạt về Nam, khi nàng nhìn thấy Cố Thanh Trản và Trịnh Triệu hành lễ phu thê, cái cảm giác cô đơn ẩn chứa đau lòng ấy, là minh chứng rằng nàng đã yêu Cố Thanh Trản.
Mặc dù biết những chuyện nàng lừa dối mình nhiều vô cùng, nhưng vẫn yêu đến không cách nào dứt ra. Lục Oanh vốn tưởng rằng mình thích nàng là vì ái mộ tài năng của nàng, nhưng tại sao sau khi biết được chân tướng, mình vẫn không thể buông bỏ nàng, mà còn tưởng niệm càng sâu. Đơn giản vì nàng là Cố Thanh Trản, cả khi nàng không phải là đệ nhất mỹ nhân gì đó, nàng vẫn là Cố Thanh Trản.
"Có lẽ... Từ rất sớm liền bắt đầu." Lục Oanh tránh khỏi ôm ấp của Cố Thanh Trản, xoay mình đối mặt nàng. Thời gian trôi qua lâu như vậy, nội tâm nàng vẫn luôn khúc mắc một vấn đề, "Ngươi từng nói yêu ta... Là gạt ta sao?"
Cố Thanh Trản nhớ rõ, ngày Lục Oanh khôi phục ký ức ở Trịnh cung, nàng liền hỏi mình câu này. Lúc đó mình lại trái lương tâm mà gật đầu, không ngờ được nay nó lại trở thành vết thương khó lành trong lòng Lục Oanh. Khóe mắt có chút ướt, Cố Thanh Trản đáp, "Lúc trước ta thân trúng độc châm, ngươi có còn nhớ, đêm đó ngươi ôm ta nói gì không?"
"Ngươi... Ngươi nghe thấy?"
Cố Thanh Trản rưng rưng nở nụ cười, đêm ấy làm sao nàng ngủ được, "Ngươi nói... Nếu có kiếp sau, nếu ngươi là nam tử, chắc chắn muốn cưới ta, nếu vẫn là nữ tử, cũng sẽ... yêu ta."
Nói ra hai chữ cuối cùng, nước mắt Cố Thanh Trản chảy xuôi theo sườn má, nàng ngẩng đầu, lệ lại càng nhiều hơn, "Lúc ấy ta liền nghĩ, giá như ta không phải người Tam Tấn hội, ta chắc chắn sẽ cùng nữ tử này cộng độ dư sinh."
Nhưng vận mệnh lại mọi cách trêu cợt con người như thế, nàng không thể thoát khỏi quá khứ đen tối nơi Tam Tấn hội. Nghe nàng nói vậy, Lục Oanh mới cảm thấy mình quá mức hẹp hòi, cứ mãi để chuyện vặt vãnh thuở trước trong lòng.
"Đều đã qua, đều đã qua." Lục Oanh ôm lấy nàng, không muốn thấy nhất cảnh nàng khóc. Quá khứ của các nàng không tính là tốt đẹp, nó là khoảng thời gian Lục Oanh muốn quên nhất, nhưng cũng là phần khó quên nhất, "A Trản, chúng ta quên quá khứ đi... Được không?"
Quên quá khứ đi, tựa như hồi trước khi mình mất đi ký ức, như khoảng thời gian ở Trịnh cung, đơn giản mà thật tình ở chung, mặc dù ngắn ngủi nhưng vô cùng hạnh phúc. Lục Oanh cảm thấy, đôi khi u mê cũng không phải chuyện xấu.
"Ừ, ta nghe lời ngươi." Cố Thanh Trản hiểu khi nàng lựa chọn cùng mình chung một chỗ, nội tâm đã phải trải qua giãy dụa và tra tấn như thế nào. Dù sao, các nàng từng đứng bên hai phe đối lập, từng bức đối phương vào hoàn cảnh ngươi chết ta sống.
"Mấy ngày nữa, chính là hội đèn lồng Nguyên Tiêu..." Lục Oanh đứng lau mình sau bình phong, thay xiêm y sạch sẽ. Nàng tháo ngọc trâm vấn tóc, từng làn tóc đen như thác chảy xuôi xuống xuống tấm lưng mảnh khảnh. Nàng bước ra, nói với Cố Thanh Trản trong bồn tắm, "Ngoài phố nhất định là cực kỳ náo nhiệt, chúng ta cũng đi vui đùa một chút."
"Rất tốt." Cố Thanh Trản không giống nàng ngượng ngùng như vậy, lập tức từ trong nước đứng lên, chỉ là ngâm lâu quá, đầu có chút choáng váng. Cảnh mỹ nhân xuất dục* hiện ngay trước mắt, Lục Oanh dù ngắm nhìn đến ngây ngốc nhưng vẫn không quên vội vàng đỡ lấy Cố Thanh Trản.
* Mỹ nhân xuất dục: Người đẹp mới tắm xong. Xuất: rời khỏi; Dục: bồn tắm.
"Thân mình của ngươi phải bồi bổ thật tốt mới được."
Thấy nàng đưa tay đến kéo mình, Cố Thanh Trản thuận thế liền ôm lấy cổ nàng, cùng nàng mặt kề mặt nói, "Ừ, nếu thân mình yếu quá, sẽ... không còn khí lực ăn ngươi."
"Ngươi lại ghẹo ta." Lục Oanh nhớ lại tối hôm qua, bất giác xấu hổ đỏ mặt. Cố Thanh Trản rất có kiên nhẫn, lại biết cách trêu chọc nàng, chuyện giường gối không biết am hiểu hơn nàng bao nhiêu lần.
"A Oanh, ngươi không thích sao?" Cố Thanh Trản thấy nàng chỉ mặc trung y, đầu tóc xỏa tung, càng thêm tâm động, giọng bắt đầu cố ý dụ hoặc.
Mặc dù thích, nhưng làm sao nói ra khỏi miệng cho được, huống hồ trời còn chưa tối..."Lau khô mình trước đã, coi chừng cảm lạnh."
Sao lại không hiểu phong tình như vậy, Cố Thanh Trản vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nếu không phải mỗi lần mình đều chủ động trêu chọc, sợ là nàng không bao giờ nghĩ đến chuyện đụng chạm thân thể mình. Cố Thanh Trản miễn cưỡng nói, "Ta cảm thấy có chút mệt mỏi, ngươi thay ta lau đi."
"Nơi nào không thoải mái? Nhất định là đêm qua bị lạnh..." Lúc này chính là mùa lạnh nhất, đêm qua lại không tiết chế dây dưa hơn một canh giờ. Nóng lạnh luân phiên, thân mình của nàng sao có thể chịu được những chuyện này.
Lục Oanh vẫn chưa phát hiện Cố Thanh Trản đây là có ý dụ dỗ, nghe nàng nói mệt mỏi, lại lo sợ thân mình nàng khó chịu, cuống quít tìm đến lụa khăn và quần áo sạch sẽ, "Hôm nay nghỉ ngơi sớm, chớ ép buộc nữa."
Ép buộc? Cố Thanh Trản nghe xong thật giận dỗi, nàng dám nói đêm qua là ép buộc, "Vậy ngươi không thích..."
Lần này Lục Oanh mới nghe ra nàng hờn giận, thấy nàng không muốn để ý mình, biết là mình lại làm hỏng không khí, vội vàng dỗ, "Thích... Ta sao lại không thích..."
Cố Thanh Trản chỉ đứng tại chỗ, tiếp tục vòng tay quanh cổ nàng, mặc cho Lục Oanh cầm khăn lụa vụng tay vụng chân thay nàng lau người. Nhìn dấu hôn trên ngực nàng, Lục Oanh biết đó là "chiến quả" của mình tối hôm qua. Nàng lần đầu tiên phát giác thì ra mình còn có một mặt điên cuồng như vậy, thậm chí còn lặp đi lặp lại kêu, "A Trản, đừng dừng lại... Đừng dừng lại..."
Kiếp trước, nàng cũng không thấy chuyện tình ái có gì kỳ diệu, đáy lòng còn chứa mâu thuẫn. Nhưng hôm nay, nàng lại hoàn toàn không thể tự chủ, chỉ cần Cố Thanh Trản nhẹ nhàng chạm vào nàng, nàng liền đầu óc trống không. Ngày thường, một cái nhăn mày, một nụ cười mỉm của Cố Thanh Trản cũng đủ làm nàng miên man bất định. Lục Oanh thở dài, chỉ tự trách bản thân mình quá điên cuồng.
Lại không biết, Cố Thanh Trản thật yêu dáng vẻ nàng khi động tình.
Men theo ánh mắt của nàng, Cố Thanh Trản mới phát hiện Lục Oanh đang ngẩn người nhìn dấu hôn loang lổ trên ngực mình, "... Lại nghĩ ngợi gì đó?"
"Không có." Lục Oanh run môi, cúi đầu tiếp tục thay nàng lau mình.
"A Oanh, ngươi có chuyện gạt ta?" Cố Thanh Trản không chỉ một lần trông thấy nàng thất thần, nhưng mỗi khi hỏi, nàng lại ấp úng vờ như không có việc gì.
"Đây..." Khi Lục Oanh lau đến sau lưng, mới phát hiện vết thương trải rộng trên lưng nàng. Những vết sẹo này đều là thương cũ, nếu nhìn không kỹ ắt khó mà thấy rõ, "A Trản..."
"Rất xấu đi..." Cố Thanh Trản đáy mắt ảm đạm thất sắc, nàng sợ Lục Oanh nhìn thấy những thứ này, sợ khiến cho nàng thất vọng, cho nên mỗi khi thân thiết với nàng, đều nhớ tắt đèn, "Thật nhiều năm về trước đã có..."
Từ nhỏ bị quất roi lớn lên, sao lại không có vết thương. Khi đó nàng vừa mới vào Tam Tấn hội, hơi phạm sai lầm liền bị quất một trận, chỉ là người nọ chưa từng quất khuôn mặt và cánh tay nàng, nói là muốn lưu giữ bề ngoài đẹp đẽ này của nàng, tương lai đi quyến rũ nam nhân, nhất định sẽ làm ít lợi nhiều.
Cho nên lúc Trịnh Triệu giam lỏng nàng trong địa lao, dùng đủ loại hình phạt, nàng đều chịu được. Nhưng khi Trịnh Triệu cầm chủy thủ rạch mặt nàng, tạo thành vết sẹo thật dài dọc theo má xuống đến cằm này, lại khiến cho nàng gần như tuyệt vọng. Bởi vì Lục Oanh từng nói với nàng qua, nàng cười rộ lên rất xinh đẹp. Chút tốt đẹp nàng còn để lại trong lòng Lục Oanh đều biến mất hầu như không còn.
"Vì sao..." Lục Oanh sờ vết thương trên lưng nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng, mình chưa bao giờ thông cảm nàng thân bất do kỷ, còn tạo thêm thương tổn cho nàng.
Đoạn ký ức tàn khốc kia đã qua, Cố Thanh Trản giống như Sở Ngọc, không hy vọng nói cho bất kỳ ai, cũng không nguyện bất kỳ ai nhắc lại, "A Oanh, đều đã qua."
Một câu đều đã qua, bao hàm biết bao nhiêu chua xót.
"Chỉ cần ngươi đối tốt với ta, chỉ vậy là đủ rồi." Cố Thanh Trản cười, chân thành nói. Chỉ cần Lục Oanh yêu nàng, người đời hận nàng thì có sao?
"Chỉ cần ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào thương tổn ngươi."
"Ừ."
Buổi tối, Bích Lạc đến bày cơm chiều rồi dắt bọn nha hoàn rời đi. Lục Oanh biết Cố Thanh Trản thích thanh tĩnh, cho nên trong viện này, ngoại trừ nha hoàn đưa cơm và bà tử phụ trách dọn dẹp ngẫu nhiên đi đến, thời gian còn lại đều là hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Mà Lục Oanh cũng biết, thời gian như vậy không còn nhiều, cho nên nàng càng thêm quý trọng.
Một ngày ba bữa đều là dựa theo khẩu vị Cố Thanh Trản mà chuẩn bị, Lục Oanh cũng phân phó đầu bếp mỗi ngày đều hầm chút canh tiêu lạnh bổ huyết, biến đổi cách nấu cho Cố Thanh Trản bồi bổ. Mỗi khi nàng độc phát, thân thể liền ngày càng lụn bại. Mới rời khỏi núi Vân Tu chưa được một tháng mà nàng đã trở nên gầy ốm vô cùng.
Lục Oanh từng gọi Hàn Chân đến xem qua, nếu không phải nàng điều dưỡng ở núi Vân Tu nửa năm, tính mạng đã sớm khó giữ. Lúc này chuyện quan trọng nhất vẫn là nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải Mặc hoàn, nếu không chế ra thuốc giải, vậy liền...
Lục Oanh càng ngày càng buồn bực không vui, Cố Thanh Trản tự nhiên hiểu được, huống chi thân thể của bản thân, nàng sao lại không rõ.
"Ăn thêm chút đi." Thấy Cố Thanh Trản chưa ăn được bao nhiêu đã buông đũa, Lục Oanh cũng bất chấp nàng còn thèm ăn hay không, tiếp tục thay nàng múc một bát súp.
"A Oanh, ta no rồi." Khẩu vị Cố Thanh Trản vốn cạn, hơn nữa một bàn này đều là đồ ăn bổ dưỡng, Lục Oanh lại mỗi ngày cho nàng uống canh, nên càng không thèm ăn lớn bao nhiêu.
"Chúng ta từ từ ăn, ta đút ngươi."
Cố Thanh Trản nhấp một ngụm súp nàng đút tới. Mỗi lần đều vậy, sau khi mình ăn xong, nàng đều muốn đút mình thêm một ít, "Ngươi còn tiếp tục đút như vậy, ta thật sự đi không nổi mất."
Lục Oanh tiếp tục đút nàng, "Đi không nổi thì ta cõng ngươi."
"Cứ ăn như vậy, ta sợ ngươi không cõng được ta."
Lục Oanh lại đút thêm súp cho nàng, đáp lời, "Vậy ta đây không đi đâu nữa, cứ mãi mãi ở bên ngươi thôi."
"Ta không cần ngươi luôn luôn ở bên ta, ta chỉ muốn ngươi hiện tại ở bên ta."
"Không, ta sẽ luôn ở bên ngươi. Đời này là thế, nếu có kiếp sau, ta hy vọng cũng là thế."
Tỏ tình và hứa hẹn như vậy, còn có thể tiếp tục bao lâu?
"A Trản, đánh đàn cho ta nghe đi."
Cố Thanh Trản ngồi trước đàn cổ, đầu ngón tay gảy ra tiếng nhạc du dương, giữa ban đêm thanh lãnh, vô cùng thấm vào lòng người. Lục Oanh chỉ ngồi một bên, chống cằm ngắm người thương vân vê dây đàn, khóe miệng tuy treo nụ cười nhưng tinh thần lại sa sút. Tiếng nhạc hài hoà lại khiến tâm tình nàng lên xuống thất thường.
"Đây đều là mẫu thân ta dạy cho ngươi sao?"
Cố Thanh Trản vừa đàn, vừa khẽ gật, "Mẫu thân ngươi tinh thông âm luật, ta chẳng qua học da lông."
"A Trản, ta muốn nghe chuyện của mẫu thân."
Một dây đàn bỗng dưng đứt đoạn, Cố Thanh Trản dừng tay.
"Ngươi có sao không?" Lục Oanh cuống quít kéo tay nàng qua xem, chỉ thấy đầu ngón tay trái đã bị cắt ra một lằn ranh ứa máu.
"Ta có chút mệt mỏi."
"Vậy chúng ta nghỉ ngơi sớm đi."
- --
Dany: Gió lặng trước bão giông đây mà...
Nhạc: Tương tư chưa dứt - LON
Tip: Để tìm được truyện bằng search của wattpad, các bạn hãy dùng từ khoá "dany" hoặc "danytrance" (chắc ăn hơn) thay vì tên truyện nhé. Search của Wattpad ẹ dễ sợ.