Tàn trận, Lục Oanh đứng trên tường thành tiêu điều, nhìn ra đằng xa. Khắp tầm mắt là đèn đuốc doanh trướng dày đặc, một dãy những lá cờ mang chữ "Vũ" phấp phới trong gió. Chưa đến một tháng, Vũ quân gần như đã dẹp xong cả tòa thành trì, ngoại trừ hướng đông nam vẫn còn dư đảng đang dựa vào địa thế hiểm yếu mà chống cự, đợi chờ viện binh của Đại Trịnh.
Nay Đại Trịnh rơi vào tay gian thần, thiên tử còn nhỏ tuổi không thể tự chủ. Năm đầu tiên tân đế đăng cơ, Cố Ung liền tăng thêm thuế má lao dịch, cướp đoạt kỳ trân dị bảo bốn phương, dùng bạo lực trị quốc, trong vòng một năm đã biên chế bảy mươi ba hình phạt mới, sớm khiến trăm họ lầm than, chỉ là dân chúng bình thường làm sao dám nhiều lời.
Thừa tướng tìm người sống luyện đan cũng là chuyện mọi người ngầm biết rõ. Tuy hắn hoang đường tàn nhẫn, nhưng ngay cả Hoàng Thượng cũng mặc kệ mà dung túng, chứ nói chi đến các đại thần. Huống hồ, nay triều đình đã thành một vũng nước đục, những người được đề bạt đều là do Cố Ung một tay nâng đỡ. Quan lại bao che cho nhau, ăn thịt uống máu con dân.
Lục Oanh biết, Trịnh Triệu lần này tranh giành Trung Nguyên, không phải chỉ là vọng tưởng nhất thời, mà là dấu hiệu Đại Trịnh vận số đã hết. Phồn hoa trước mắt, chẳng qua là lạc nhật dư huy*. Đây là thời đại vương triều đảo điên. Chiến loạn thường niên đã khiến dân chúng mất đi tín niệm vào quốc gia, lúc này họ chỉ cần một người đủ mạnh mẽ. Ai có thể cứu bọn họ khỏi lửa sông, bọn họ liền sẽ trở thành con dân của người đó.
(* Ánh nắng còn sót lại sau khi mặt trời đã lặn, ở đây ý nói sự thịnh vượng của Đại Trịnh chỉ là tàn ảnh của quá khứ, rồi có lúc sẽ mất hết.)
Thật hiển nhiên, Trịnh Triệu bắt được cơ hội này. Sáu năm trước Lục Oanh ký thác hy vọng cho Trịnh Triệu. Nếu đã quyết thì lựa chọn ngày ấy, nàng sẽ không hối hận.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi sớm đi." Mấy ngày nay Bích Lạc luôn tùy tùng Lục Oanh, nay thật vất vả chiếm được thành, rốt cuộc có thể ngủ một giấc an ổn.
"Ừm." Lục Oanh ngẩng đầu nhìn vòng trăng rằm giữa trời, lòng thầm nghĩ, A Trản, thư ta viết cho ngươi, ngươi có nhận được chưa?
Đêm đã khuya, các binh sĩ thay phiên nhau tuần tra, không khi nào thả lỏng cảnh giác.
"Có thích khách!" Hai người vừa đi đến trước cửa, liền nghe được tiếng tiểu binh hô to, tiếp đó là tiếng bước chân hỗn loạn.
Lục Oanh theo bản năng từ tay áo lấy ra chủy thủ nàng luôn mang bên người, chắn trước người Bích Lạc. Thời thế này, ám tập là chuyện thường xuyên xảy ra, ngốc trong quân doanh lâu, cũng sẽ quen.
Bích Lạc rốt cuộc vẫn hơi sợ hãi, nắm tay áo Lục Oanh, lại thầm trách cứ bản thân mình quá yếu đuối, nào có đạo lý chủ tử che chắn cho nô tài chứ.
"Cẩn thận!" Một mũi tên từ chỗ tối bắn tới. Nhờ thường xuyên đi tập kích về đêm, bản lĩnh Lục Oanh dĩ nhiên không thể kém được. Thời khắc mành chỉ treo chuông, nàng kéo Bích Lạc, mũi tên kia liền bắn vào cửa gỗ.
Bích Lạc kinh hồn táng đảm. Giây lát sau mới hiểu ra tiểu thư lại cứu mình một mạng.
Chỉ bắn một mũi tên, xem ra ý đồ thích khách không phải lấy mạng người, Lục Oanh liền tập trung xem xét. Quả nhiên, trên mũi tên kia cột một phong thư, nàng tiến đến rút tên ra, mở thư xem.
Trên giấy chỉ viết mấy chữ.
"Muốn tìm thuốc giải Mặc hoàn, tối mai giờ tý mang hoàng kim năm trăm lượng, một mình đến Phong Vũ lâu."
"Đây là..." Bích Lạc cũng biết đọc một ít văn tự đơn giản.
Hoàng kim năm trăm lượng, chỉ muốn tiền thôi sao? Chuyện Lục Oanh tìm kiếm thuốc giải Mặc hoàn đã sớm không còn là bí mật, nếu thật sự là giang hồ nhân sĩ, vậy người nọ biết điều này cũng chẳng có gì lạ. Nhưng thích khách lại ra vào cửa thành vô cùng thản nhiên, chỉ sợ không phải mao tặc giang hồ đơn giản như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, hơn phân nửa là người Tam Tấn hội.
"Tiểu thư... Chuyện này vẫn là... thương lượng với tướng quân đi!"
Lục Oanh nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu, nếu người nọ thật đến từ Tam Tấn hội, tiền tài đối với bọn họ chẳng qua là lợi ích cực nhỏ. Bọn họ từ nhỏ lấy đoạt mệnh làm mục đích sống của mình, chứ không phải tiền tài. Ngoài mặt, việc này giống như chỉ là một giao dịch chuộc tiền, nhưng cẩn thận cân nhắc, thật sự rất kỳ quái. Ngày mai có nên đi hay không, vẫn phải ngẫm lại.
"Bích Lạc, chuyện này ngươi đừng nói cho bất kỳ ai biết, ngay cả tướng quân và nhị gia cũng vậy."
Bích Lạc khó xử, chẳng là tiểu thư thật sự muốn đi một mình, còn muốn gạt tướng quân và nhị gia, "Tiểu thư, chuyện này rất nguy hiểm, ngài không thể đi một mình được."
"Việc này... ta sẽ có chừng mực, phụ thân và ca ca quân vụ bận rộn, không thể quán xuyến hết được. Việc nhỏ bậc này, liền tự ta giải quyết."
Việc nhỏ, chuyện nay sao có thể là việc nhỏ chứ! Bích Lạc tuy sốt ruột nhưng lại không biết nên khuyên can thế nào.
"Ngươi vẫn là quá coi thường ta." Lục Oanh ra vẻ thoải mái cười, nói, "Hành quân đã ba năm, thủ đoạn loại này, ta sao lại không rõ."
Bích Lạc nửa tin nửa ngờ mà gật đầu. Đúng là mưu lược của tiểu thư vô cùng lợi hại, không biết đã giúp tướng quân thắng bao nhiêu trận rồi, nhưng đáy lòng nàng vẫn có chút không yên. Tiểu thư muốn tìm thuốc giải Mặc hoàn, nhất định là vì Cố Thanh Trản. Bích Lạc biết tiểu thư gặp chuyện khó luôn thập phần bình tĩnh, nhưng chỉ cần dính dáng đến Cố Thanh Trản, là nàng như trở thành người khác vậy.
Lục Oanh không muốn cho phụ thân và ca ca biết, bởi vì nàng chắc chắn rằng hiện giờ là thời cơ quan trọng lại đầy hiểm nguy, bọn họ nhất định sẽ không để mình đi. Nhưng nàng tìm đủ mọi cách dò hỏi tin tức Tam Tấn hội, đơn giản là muốn tìm được phối phương của Mặc hoàn. Mặc kệ đây là bẫy hay gì khác, đều là một cơ hội, một cơ hội cứu A Trản.
Tối đến, Lục Oanh mở bản đồ Lưu thành, đầu ngón tay họa quyển chỗ. Phong Vũ lâu địa điểm hoang vu, ba hướng đối với hồ lớn. Nói cách khác, đường ra chỉ có một, cố ý hẹn ở chỗ như vậy, chỉ sợ...
Đến lúc mặt trời mọc ngoài cửa sổ, Lục Oanh rốt cuộc đã có quyết định. Sáng sớm, nàng liền tìm huynh đệ Âu Dương thị, nếu bàn về ám chiến, không ai so được với hai người này.
"Ngươi ở lại đây, nếu sau giờ sửu còn chưa thấy ta trở về, liền thông báo tướng quân."
"Vì sao... không báo lúc này? Kêu gọi càng nhiều người, chẳng phải là càng tốt sao?" Bích Lạc lo lắng, khó hiểu hỏi.
"Ngươi cứ làm theo lời ta là được."
Người nhiều liền dễ dàng bứt dây động rừng. Cũng đạo lý này, Lục Oanh đoán đối phương nhất định sẽ không mai phục quá nhiều nhân mã, bằng không một khi có động tĩnh, liền hoàn toàn bại lộ.
Giờ tý, Lục Oanh mang hoàng kim, chuẩn bị đến Phong Vũ lâu.
Lúc nàng đến, một nữ tử cụt tay đứng trên lầu các, mang chiếc mặt nạ bạc, nổi bật giữa ánh trăng băng lãnh.
"Thứ ta muốn đâu?" Ánh Thu đi thẳng vào vấn đề, khoé mắt cũng quan sát bốn phía, Lục Oanh quả thật là đơn độc một mình mà đến.
"Thuốc giải đâu?" Lục Oanh nâng gánh nặng trong tay lên.
Ánh Thu lấy ra một bình sứ từ bên hông, nắm trong tay.
Đây quả thật là bình sứ độc hữu của Tam Tấn hội, Lục Oanh đã từng thấy Cố Thanh Trản dùng. Người này không thể nghi ngờ chính là người Tam Tấn hội Lục Oanh vẫn không nhúc nhích, "Ngươi làm sao chứng minh đây chính là thuốc giải?"
Ánh Thu hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đã không tin, hôm nay còn đến làm gì? Nếu ngươi không mua, còn nhiều người muốn mua."
"Đợi đã." Lục Oanh thấy nàng xoay người muốn đi, nếu nàng thuộc Tam Tấn hội, trên người nhất định có thể lục soát ra Mặc hoàn. Hàn tiên sinh từng nói, chỉ cần phối phương Mặc hoàn, hắn có thể chế ra thuốc giải, "Ta mua."
Dứt lời, Lục Oanh ném gánh nặng về phía Ánh Thu. Đó không phải hoàng kim, một gói to nặng trịch đá đập xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn. Đây chính là ám hiệu Lục Oanh đã định ra với huynh đệ Âu Dương thị.
Nghe được động tĩnh trong phòng, Âu Dương Sơn phá cửa sổ mà vào, cả người ướt sũng, vừa rồi hắn và Âu Dương Lâm giấu mình trong hồ, nghe ngóng động tĩnh trong phòng. Mặt nước lặng yên không tiếng động, khó trách Ánh Thu không phát hiện ra.
Thấy nàng còn mang theo những người khác, Ánh Thu nhanh chóng rút trường kiếm, đâm về phía Lục Oanh. Mục tiêu của nàng chỉ có một, đó chính là Lục Oanh. Nàng không thể khẳng định mình có thể bắt sống Cố Thanh Trản không, nhưng nếu bắt được Lục Oanh, vậy nàng liền có đủ nắm chắc sẽ mang được Cố Thanh Trản về.
Ánh Thu rất lý giải Cố Thanh Trản, ngoại trừ Lục Oanh mối tình này, không gì ràng buộc nàng được.
Lục Oanh lấy ra chủy thủ trong tay áo, vừa kịp thời chặn lưỡi kiếm của Ánh Thu. Nàng không muốn lấy mạng mình, đối phương chiêu thức tuy rằng hung ác, nhưng cũng không phải từng chiêu từng chiêu trí mạng. Luận võ công, Lục Oanh tuyệt đối không đánh lại nàng, nàng tuy hành quân nhiều năm, nhưng cũng chỉ là bày mưu nghĩ kế, vẫn chưa ra trận giết địch.
Lúc này, ngoài phòng cũng có tiếng đánh nhau, là Âu Dương Lâm ứng phó bên ngoài. Quả nhiên, đối phương cũng không tới một mình.
Âu Dương Sơn nhấc đao chém về phía Ánh Thu, Ánh Thu đành phải bỏ qua Lục Oanh, quay vờn với Âu Dương Sơn. Lúc này ngoài cửa lại thêm một tên sát thủ phi tới, Âu Dương Lâm theo sát mà vọt vào.
"Tiểu thư đi mau!"
Hai bên đánh túi bụi, Ánh Thu vốn cụt một cánh tay đã lầm vào thế yếu, không ngờ hai tên ám vệ bên người Lục Oanh thật lợi hại, mình thế nhưng đã khinh địch.
Ánh Thu hất đầu ra hiệu cho sát thủ kia, ý bảo bắt Lục Oanh trước. Chỉ cần bắt được nữ tử này là xong việc, nếu tiếp tục dây dưa, chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu.
Nhưng tên sát thủ đó lại không phải đối thủ của Âu Dương Lâm, chẳng qua hai mươi chiêu liền có chút không địch nổi.
Lục Oanh chạy ra ngoài, Ánh Thu muốn đuổi theo nhưng lại bị Âu Dương Lâm cản trở. Nàng phóng độc châm, Âu Dương Lâm một cái lộn mèo liền né được, xoay người trực tiếp phản thủ chế trụ tay Ánh Thu, khiến nàng không thể động đậy, "Ngươi nữ nhân này, chỉ có một cánh tay còn dám ngoan độc như vậy."
"A Lâm, phải bắt sống." Lục Oanh lo hắn xuống tay quá nặng.
"Được rồi, để ta xem bà la sát này mặt mũi thế nào." Âu Dương Lâm đang định đưa tay gỡ bỏ mặt nạ của Ánh Thu, chợt một bóng đen từ ngoài tiến vào.
"Bích Lạc!" Lục Oanh kinh ngạc hô, sao Bích Lạc lại đến đây?!
"Buông nàng ra." Một tên sát thủ che mặt khác đặt chủy thủ trên cổ Bích Lạc, cắt xuống một đường, máu tươi liền ứa ra, "Nếu không, ta liền giết nha đầu này."
Dứt lời, lưỡi dao lại ấn xuống.
"Tiểu... Tiểu thư... Đừng... lo cho ta..." Bích Lạc nước mắt chảy ròng, vạt áo bị máu tươi nhiễm hồng. Nàng lo cho tiểu thư nên theo tới đây, trốn trong bụi cỏ ngoài lâu, nghĩ rằng một khi có nguy hiểm liền lập tức đi thông báo tướng quân, không cần đợi đến giờ sửu.
Lúc nghe được tiếng đánh nhau từ xa, nàng đang định chạy về báo nguy, không ngờ bị một đại hán từ chỗ nào lao ra bắt lấy.
Nhìn Bích Lạc máu tươi nhuộm đỏ áo, Lục Oanh đầu óc, chỉ có thể nói, "A Lâm, thả nàng..."
Đúng lúc này, Ánh Thu phất tay áo, một cây độc châm liền đâm vào bụng Âu Dương Lâm, thừa dịp Âu Dương Lâm do đau đớn mà lơi lỏng, lập tức thoát đi.
"A Lâm!" Trong nháy mắt môi Âu Dương Lâm đã trở nên thâm tím, Âu Dương Sơn biết độc của Tam Tấn hội thật sự không để lâu được, nhất định phải hoá giải ngay.
"Nếu không thuốc giải, chưa tới một canh giờ, hắn chắc chắn sẽ chết." Ánh Thu cười lạnh, nói với Lục Oanh, "Nếu không muốn hai người này chết vì ngươi, vậy mau ngoan ngoãn đi theo ta."
"Đừng! Tiểu thư!" Bích Lạc nhắm mắt nghiến răng nói, "Ngươi giết ta đi!"
"Nha đầu ngốc, ta muốn mạng ngươi có ích gì? Nếu như tiểu thư nhà ngươi không theo ta, ta đây liền giết ngươi xả giận. Không, chỉ giết thôi vẫn chưa hả giận, thiên đao vạn quả ngươi cảm thấy được không?"
Một bên là Âu Dương Lâm bị trúng độc ngã dưới đất, một bên là Bích Lạc máu tươi lâm li, Tam Tấn hội không đạt mục đích không từ thủ đoạn, Lục Oanh không còn lựa chọn nào khác, "Đưa thuốc giải cho ta trước, ta liền theo ngươi."
"Rất sảng khoái." Ánh Thu trực tiếp ném thuốc giải cho Âu Dương Sơn, "Trong vòng nửa nén hương sẽ giải hết độc."
Âu Dương Lâm nuốt thuốc giải xong, quả nhiên bụng không còn quặn đau nữa, xanh tím trên môi cũng chậm rãi nhạt đi.
Lục Oanh chỉ vào Bích Lạc, "Giờ thì thả nàng, ta đi theo ngươi."
"Ngươi qua đây trước, nếu dám chơi trò gian trá, ta một đao kết liễu nàng." Ánh Thu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau đó chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
"Tiểu thư, đừng đi..." Âu Dương Sơn kêu Lục Oanh.
Tam Tấn hội tuy giết người như ngoé, nhưng luôn làm việc theo nhiệm vụ. Nếu mục tiêu là mình, chỉ cần bọn họ đạt được mục tiêu, dĩ nhiên sẽ không đi quản Bích Lạc. Lục Oanh không đáp lời Âu Dương Sơn, lẳng lặng đi qua, nam tử che mặt nhanh chóng bắt lấy Lục Oanh...
Ánh Thu thấy người đã đến tay, liền đẩy Bích Lạc đi, nắm lấy Lục Oanh, không quên lưu lại một câu.
"Báo với Cố Thanh Trản, nếu muốn cứu người, đến Tam Tấn hội."
Mấy người liền nhảy xuống nước, bọt nước bắn tung toé trên mặt hồ, rất nhanh, chỉ còn lại từng vòng gợn sóng.
"A Lâm, ngươi chiếu cố Bích Lạc cô nương." Dứt lời, Âu Dương Sơn nhảy xuống hồ hòng đuổi theo. Hắn một đường bơi theo, nhưng ban đêm ngoại trừ ánh trăng liền không chút ánh sáng, hắn chỉ loáng thoáng thấy được bóng dáng bọn họ, đành theo đó mà truy. Nhưng người Tam Tấn hội sao lại dễ theo đuôi? Những bóng đen đó rất nhanh liền tiêu thất, cuối cùng Âu Dương Sơn vẫn đuổi không kịp.
***
Dany: Nhạc nền chương này là nữ nữ hợp ca ~ Hơn nữa còn là một giọng trẻ một giọng lão thành nữa, mấy bạn thoả thích mà phiêu nhé ~
Nhạc: Hoạ địa vi lao - Vân Chi Khấp & Diệp Lý