Không khí căng thẳng tới cực điểm, mỗi người đều lo đối phương mang ý xấu.
Ánh Thu một tay bóp cổ Cố Thanh Trản, mạnh mẽ kéo nàng qua. Cố Thanh Trản vẫn vẻ mặt bình đạm, không chút phản kháng. Bên này Lục Khang và Âu Dương Sơn luôn tìm một thời cơ, đợi Ánh Thu và Cố Thanh Trản động thủ, Lục Khang mới lao tới, kéo Lục Oanh về bên người mình.
Trong chớp mắt Lục Oanh bị Lục Khang mang đi, tay nắm chặt tay Cố Thanh Trản, hốc mắt tràn đầy lệ nóng. Lần này, nàng thật sự sợ hãi, cái gì mưu kế cái gì chiến thuật đều quăng tới chín tấng mây. Giờ phút này ngoại trừ không buông tay, Lục Oanh thật không biết mình còn làm gì được.
"Mang nàng đi!" Cố Thanh Trản chỉ kêu to một tiếng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Oanh. Nàng sợ mình không buông được, nàng sợ nếu giờ phút này mình tỏ ra yếu đuối, sẽ kích động Lục Oanh. Chỉ có giả vờ thoải mái, tựa như hết thảy đều trong kế hoạch của mình, vậy thì nàng mới có thể an toàn rời đi.
Lục Khang lúc này khó xử, nếu bỏ Cố Thanh Trản chỉ mang Lục Oanh đi, đích thật rất vô nhân đạo. Nhưng tình huống trước mắt, muốn mang hai người đi thật sự là khó hơn lên trời. Giả như không có giao dịch giữa Cố Thanh Trản và Ánh Thu làm điều kiện tiên quyết, có thể nói, ba người bọn họ thậm chí không thể chạy thoát nơi đây.
"Oanh nhi, chúng ta đi!"
Nhưng Lục Oanh lại cố chấp nắm tay Cố Thanh Trản không chịu buông, mình sao có thể bỏ nàng lại? Mình từng hứa với nàng, mặc kệ sống chết, đều sẽ cùng nàng. Mấy năm nay, Lục Oanh đã hưởng hết tư vị chia ly, nếu lại thêm một lần nữa, sợ là nàng sẽ nổi điên. Huống chi còn là tự tay đưa người mình yêu nhất vào đầm rồng hang hổ.
"Mang nàng đi!" Cố Thanh Trản lại hô to với Lục Khang.
Bên kia ca ca lôi kéo mình, bên này Cố Thanh Trản lại ra sức tránh thoát tay mình, Lục Oanh rốt cuộc bị hai người ép buông tay, "Cố Thanh Trản, đi thì cùng đi, ở... thì cùng ở."
"A Oanh, lấy đại cục làm trọng..."
Ngay cả thê tử của mình cũng không giữ được, còn lấy đại cục làm trọng cái gì? "A Trản, ngươi còn chưa hiểu lòng ta sao?"
Chính là hiểu được, nên mới làm như thế, bởi vì yêu, mới nghĩ mọi cách để ngươi được sống sót.
Lục Khang và Âu Dương Sơn đã sớm sứt đầu mẻ trán, Lục Oanh chậm chạp không chịu rời đi, nếu cứ chậm trễ hơn mấy khắc, không biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì.
Một màn này thu vào trong mắt, Ánh Thu cảm thán, "Sống chết trước mắt, bất ly bất khí, thật đúng là khiến người ta cảm động."
"Ánh Thu..." Ánh mắt Cố Thanh Trản như lưỡi dao bén, tàn nhẫn mà kiên quyết, mặt ngoài mềm mại không xương, đáy lòng lại cất giấu sự điên cuồng của dã thú, "Nếu ngươi thương tổn đến một sợi tóc của nàng, đừng hòng còn sống mà mang ta về Tam Tấn hội."
"Cố Thanh Trản ơi là Cố Thanh Trản, ngươi nay đã là nửa phế nhân, ngươi lấy dũng khí từ đâu ra? Thật là nực cười..."
Trong tay áo, Cố Thanh Trản đã chuẩn bị một chiếc kim tram. Lúc này Ánh Thu tuy bóp cổ nàng, nhưng rõ ràng là không vận công, có thể suy ra, nhiệm vụ của nàng nhất định không phải lấy mạng mình. Mà dựa theo tính tình Cố Ung, hắn nhất định là muốn Ánh Thu bắt sống mình, sẽ không cho mình chết dễ dàng như vậy.
Cố Thanh Trản thừa dịp dược tính còn chưa hoàn toàn công hiêu, thân mình còn chút công lực, tay phải nàng liền chế trụ tay Ánh Thu, thuận thế đưa kim trâm kia lên cổ mình, "Để bọn họ rời đi, hiểu chưa?"
Ánh Thu sắc mặt thoáng chốc thay đổi, lúc này mới hiểu nàng nói "đừng hòng còn sống mà mang ta về Tam Tấn hội" có hàm nghĩa gì. Cố Thanh Trản là hạng người gì, nàng vô cùng rõ ràng. Nàng đã nói một thì không có hai, nói được thì làm được. Giả như lúc này Cố Thanh Trản thật sự tự sát, vậy liền tính là nhiệm vụ thất bại. Cố Ung đã nói phải bắt sống, vậy cái nàng mang về, không thể là thi thể.
"Các ngươi lui hết ra." Ánh Thu ra lệnh cho đám sát thủ che mặt, nàng biết rõ việc này không thể bất cẩn. Cố Thanh Trản nổi điên không muốn sống, nàng đi chết thì thoải mái rồi, còn mình thì không biết sẽ rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng gì.
"Không tốt! Bọn họ mang người tới!" Một sát thủ từ ngoài cửa chạy vào thông báo.
"Cố Thanh Trản, ngươi dám nuốt lời!" Ánh Thu giận dữ, liền lệnh cho sát thủ động thủ, bắt lấy ba người Lục Oanh.
Cố Thanh Trản cười.
Lục Oanh trơ mắt nhìn Cố Thanh Trản đâm cây trâm cài kia vào da thịt của mình. Chiếc trâm cài đó nhìn thật quen mắt, chính là cây trâm năm đó mình đâm vào ngực Cố Thanh Trản. Thì ra, nàng vẫn còn giữ lại.
"Cố Thanh Trản, ngươi dừng tay!"
"Oanh nhi, ngươi bình tĩnh lại!" Lục Khang cũng sắp không chế trụ được Lục Oanh, đơn giản một chưởng đánh choáng nàng, khiêng người lên vai. Âu Dương Sơn tập trung đánh với đám sát thủ quần công mà lao tới, nhưng trong tay không có binh khí, tự nhiên chống đỡ không được bao lâu, cũng may tiếng binh lính bên ngoài càng ngày càng gần, Lục Khang biết là viện binh đến.
"Cố Thanh Trản, ta lại bại dưới tay ngươi!" Ánh Thu vội vàng lệnh cho đám sát thủ thu tay, ra lệnh một tiếng, "Chúng ta đi!"
Tức thì, giữa không khí bốc lên một luồng sương trắng, che phủ hết tầm nhìn mấy người Lục Khang. Đợi sương khói tiêu tán, Cố Thanh Trản, Ánh Thu và một đám mười mấy tên sát thủ, hoàn toàn không còn bóng dáng.
Âu Dương Sơn ngồi xổm xuống, sờ bột phấn màu trắng dưới sàn, "Là vôi, kỹ xảo Tam Tấn hội hay dùng."
"Mau đuổi theo!" Lục Khang ra lệnh, chẳng qua chỉ là một chớp mắt, hắn cũng không tin những người đó có bản lĩnh thông thiên, nhanh như vậy liền có thể thoát than.
Nhưng Lục Khang không biết, ám đạo của Tam Tấn hội trải rộng dưới đất, giống như ngày ấy Âu Dương Sơn tuy theo đuôi Lục Oanh nhảy xuống hồ, nhưng vẫn đuổi không kịp người Tam Tấn hội. Bọn họ thường xuyên hoạt động trong một chốn bí mật gần hiện trường, cực am hiểu cách âm thầm giết người và âm thầm đào thoát.
Lúc Lục Oanh tỉnh dậy, nàng đã ở trong xe ngựa. Nàng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Cố Thanh Trản, liền túm lấy tay áo Lục Khang, "Ca! Nàng đâu! Ngươi cho ta biết, nàng đâu!"
Lục Khang lộ vẻ khó xử, lấy ra chiếc trâm cài còn dính vết máu kia, "Chúng ta một đường đuổi theo... Ngoại trừ thứ này, không còn tung tích khác... Chẳng qua, nếu bọn họ muốn bắt sống Thanh Trản, nhất định sẽ không lập tức thương tổn đến tính mạng nàng. Chỉ cần chúng ta đánh bại kinh đô, chúng ta..."
Mặc kệ Lục Khang nói cái gì, Lục Oanh đều là yên lặng nhìn kim trâm kia mà rơi lệ.
"Oanh nhi..." Lục Khang nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nay lời an ủi gì nàng cũng không nghe lọt được.
Lục Oanh cứ như vậy tựa vào vai Lục Khang, tâm như tro tàn.
***
Kinh đô, Tam Tấn hội, Cố Thanh Trản chung quy không thể trốn thoát khỏi nơi đây.
"Thừa tướng, người ngươi muốn, đã mang về rồi."
Cố Ung gợi lên cằm Cố Thanh Trản, thấy vẻ mặt nàng vẫn như xưa, chỉ là vô cùng trắng bệch. Hắn cười đến mức cả người phát run, "Thanh Trản à, lâu như vậy không về nhà, không phải là đã quên nghĩa phụ rồi chứ?"
Nhìn này bộ mặt ngoài cười nhưng trong không cười này, Cố Thanh Trản cố nén chán ghét từ nội tâm, "Ân tình của nghĩa phụ, Thanh Trản sao được quên."
"Cố Ung ta quả nhiên không chọn sai người." Cố Ung tươi cười vuốt râu, "Ngươi tuy là ta nuôi lớn từ nhỏ, nhưng Tam Tấn hội chúng ta từ xưa đến nay thưởng phạt phân minh. Chuyện Lãnh châu thất thủ, ngươi đến nay vẫn chưa cho ta một cái công đạo. Việc này nếu không giải quyết, vi phụ sợ là khó phục tùng kẻ dưới."
Tự nhiên chính là chuyện mình phản bội Tam Tấn hội, Cố Ung lão tặc này sao lại dễ dàng buông tha cho mình, "Vậy nghĩa phụ muốn trừng phạt thế nào..."
Cố Ung chỉ chỉ Ánh Thu, nói, "Lãnh châu thất thủ, lúc trước Ánh Thu vì thỉnh tội, cam nguyện giao ra một cánh tay, bổn tướng xưa nay làm việc công bằng..."
***
Nhạc: Tay trái chỉ trăng - Tát Đỉnh Đỉnh.
Dany: Đang beta lại, trong vài giờ nữa mình sẽ up ba chương cuối cùng ~