“Ai nha! Công tử này thật là tuấn a.”
Một giọng nói ngả ngớn với ngôn từ phóng đãng truyền đến, chọc cho Bắc Tiểu Lôi bóp tay Dạ Tinh Thần càng mạnh hơn.
Vừa quay đầu lại, đã thấy một nữ nhân giống như một con bướm sặc sỡ. Búi
tóc như mây vấn cao, cài đầy kim trâm, châu sai, một bộ váy áo đồng dạng hồng y, ở trên người nàng lại mười phần diễm tục(1). Xem bộ dạng khuôn
mặt cũng khá tinh xảo, nhưng lại bị làm thành cái bảng màu, hồng hồng,
xanh xanh, càng đảo ngược khẩu vị. Hai mắt thật to không long lanh nhưng có thần, trái lại lộ ra dục vọng buông thả quá nhiều, vừa nhìn đã biết
không phải là người tốt đẹp gì.
Quả nhiên, mọi người nguyên bản
đang đánh giá Dạ Tinh Thần nhìn thấy nữ nhân kia đi đến, đều sợ tới mức
sắc mặt biến thành một màu đen. Nhìn phía Dạ Tinh Thần lại mang theo
đồng cảm.
Dạ Tinh Thần chán ghét nhìn lướt qua nữ nhân phóng đãng kia, ánh mắt của nàng như đang có ý đối với mình. Cả người run lên, nếu như không phải Bắc Tiểu Lôi nắm chặt tay hắn, hắn nhất định quét
rơi một thân ghê tởm.
“Lớn mật.” Thị vệ râu quai nón thấy nữ nhân này lại có thể dám không biết xấu hổ mà dùng ánh mắt như vậy nhìn chủ
tử, mắt to trừng lớn, xoát đem đại đao bên hông rút ra. Hàn quang lập
lòe, lại thêm hắn một bộ dáng hung thần ác sát thật dọa người.
Mọi người trông thấy không thể ngờ hắn thật sự xuất đao ra, vừa sợ hãi vừa tò mò trốn ở một bên.
“Khanh khách…” Ai ngờ nữ nhân bị uy hiếp không những không sợ, trái lại còn
lắc mông từng bước từng bước đi lên trước. Thẳng đến khi đại đao thị vệ
lung lay vươn thẳng đến trước mặt của nàng. Hàn quang chiếu đến khuôn
mặt đủ mọi màu sắc kia, càng thêm cổ quái.
“Đại ca, chàng cam lòng tổn thương thiếp sao?” Nữ tử ném về phía thị vệ một ánh mắt quyến rũ.
Bọn thị vệ run rẩy, cái này cũng quá kinh khủng rồi.
“Cút ngay.” Râu quai nón trừng lớn mắt, một bộ không chịu thua nàng kia.
“Cắt.” Khắn tay Hoa Hồ Điệp khẽ vung, con ngươi màu đen lướt qua hắn hướng tới Dạ Tinh Thần nhìn ngắm. Đầu lưỡi liếm nhẹ khóe miệng, làm ra một bộ
dạng mê hoặc.
Con ngươi Bắc Tiểu Lôi lành lạnh quét tới, đúng là đồ không biết xấu hổ, cư nhiên ngay cả nam nhân của nàng cũng dám quyến rũ.
“Nhìn nữa, đâm mù con mắt của ngươi.” Đôi môi anh đào của nàng khẽ mở, một câu chắc chắn đối Hoa Hồ Điệp nói.
Khẩu khí này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp này lại có thể hung hãn như vậy.
Hoa Hồ Điệp rõ ràng cũng bị sửng sốt, lúc này mới nghiêm túc quan sát Bắc
Tiểu Lôi. Nhìn thấy nàng má hạnh mặt phấn, mắt ngọc mày ngài, dáng người thướt tha, toàn thân tỏa ra hơi thở thanh xuân làm cho không người nào
có thể bỏ qua, thật khiến người khác đố kỵ.
“Ai nha, vị cô nương
này thực thô lỗ.” Hoa Hồ Điệp làm bộ làm tịch vỗ vỗ ngực, mị nhãn hướng
Dạ Tinh Thần nhướng lên. “Công tử làm sao chịu được, vẫn là Hoa Hồ Điệp
ta sẽ càng yêu thương người, công tử có muốn bỏ nàng hay không, đi theo
ta a.”
Dạ Tinh Thần lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng giống như nhìn thứ đồ dơ bẩn, thẳng đến khi biểu tình Hoa Hồ Điệp cứng đờ.
“Tìm đánh.”
Cư nhiên dám nói nàng thô lỗ? Lông mày Bắc Tiểu Lôi nhíu lại, quát nhẹ một tiếng. Tay mềm bỏ bàn tay to của Dạ Tinh Thần, duỗi ra tới eo lưng. Roi trong tay hóa thành giao long hướng thẳng Hoa Hồ Điệp vung lên.
Biểu tình Hoa Hồ Điệp chợt tắt, chạy ra bên ngoài tránh né. Vốn dĩ Hoa Hồ
Điệp là nữ ác bá của nơi này, yêu thích nam sắc, nhìn thấy nam tử diện
mạo không tầm thường liền sẽ thu vào trong phòng chính mình. Tuy nàng
chỉ có hai mươi sáu tuổi, nhưng nam thiếp trong phủ từ lâu đã bốn năm
mươi người. Mọi người đối với nàng vừa ghét vừa hận. Tiếc rằng nàng cũng có bản lãnh, thúc thúc nàng là đại quan trong hoàng thành Dạ Liêu, mọi
người đối với nàng dám giận mà không dám nói.
Bắc Tiểu Lôi lạnh lùng cười một tiếng, muốn tránh? Xem ngươi có bản lĩnh chạy trốn dưới roi của Bổn cô nương hay không?
Sợi tóc đen theo gió vũ động, bóng dáng đỏ rực giống như tia chớp tiến đến
gần Hoa Hồ Điệp. Roi ở trong tay nàng giống như có sinh mạng tùy theo
nàng vung lên quấn quýt lấy Hoa Hồ Điệp, mặc cho nàng ta di chuyển như
thế nào trốn như thế nào cũng quấn chặt không buông tha. Ba ba, ba ba,
huy động vài cái, roi dừng ở trên người Hoa Hồ Điệp. Váy gấm đỏ thẫm bị
quất cho rách nát…
“A—“ Đau buốt từ trên cánh tay truyền đến, Hoa Hồ Điệp kêu thảm một tiếng. Nhưng thấy roi Bắc Tiểu Lôi lộng vũ như
long, cuối cùng bị dọa sợ. Xoay người thoát đi, vẫn không quên để lại
mấy lời hung ác.
“Có bản lĩnh đứng chờ bổn cô nương.”
_____________________________________
(1) Diễm tục: vẻ đẹp dung tục.