“Bệ hạ—“
Nhìn thấy bộ dáng này của Nguyệt Minh Nhất, Độc Mạc, Độc Viễn không đành lòng.
Độc Mạc quay đầu nhìn về phía Tả Hữu Tinh, trong đôi mắt lãnh mạc trước sau như một xẹt qua phẫn hận. Vốn tưởng rằng các tiểu chủ tử đến đây sẽ
mang đến cho bệ hạ một hi vọng mới, để cho người vực dậy trong nỗi đau
mất đi Nhu phu nhân. Có ai ngờ lại tương phản, thay vào đó càng làm cho
bệ hạ thêm thống khổ, thậm chí tới tình cảnh tuyệt vọng.
“Tiểu chủ tử, bệ hạ cũng không có vứt bỏ các người.”
“Không phải vứt bỏ thì là cái gì?” Tả Quân Mạc tháo khăn che mặt xuống, không
hề giấu đi hận ý trên mặt. Hắn thấy, Độc Mạc chỉ là đang biện hộ thay
Nguyệt Minh Nhất, mà sự thật chính là Nguyệt Minh Nhất vì ngôi vị hoàng
đế của mình, vứt bỏ tỷ tỷ, cũng bỏ rơi hai đứa nhỏ.
“Ngươi là người nào?”
Độc Viễn bỗng đứng ở trước mặt Nguyệt Minh Nhất che đi vẻ mặt bi thương,
hốt hoảng của hắn, đôi mắt thâm thúy chống lại ánh mắt tràn đầy hận ý
của Tả Quân Mạc. Người nam nhân này từ lúc nhìn thấy hoàng thượng vẫn
không giấu giếm hận ý của mình, chẳng lẽ hắn ta có thù hận với hoàng
thượng? Tay dưới ống tay áo sờ lên nhuyễn kiếm bên hông, cảnh giới.
“Ngươi là đệ đệ của Nhu Nhi đi.” Nguyệt Minh Nhất giật mình hồi thần lại khi
nghe thấy lời nói của Tả Quân Mạc, tay nhẹ nhàng giương lên, để Độc Viễn đứng ở bên cạnh hắn.
Tả Quân Mạc mím chặt môi, không nói. Đôi mắt lạnh lùng nhìn vào Nguyệt Minh Nhất, im lặng biểu đạt hận ý của hắn.
Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, thật sự là đủ rồi nhá. Một đám người cứ
đứng ở chỗ này để làm cái cọc gỗ à? Kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn
mặt tuyệt mỹ.
“Quân Mạc, nếu ngươi đã có ân oán với hắn ta, thì
thống thống khoái khoái mà giải quyết đi. Còn ngươi nữa—“ Xoay người
nhìn phía Độc Mạc, “Ngươi nói hoàng đế không có vứt bỏ Tinh Nhi, Nguyệt
Nhi, vậy ngươi đem sự tình minh minh bạch bạch nói rõ ra đi. Một đám
người hết ngươi hận ta, lại ta hận ngươi. Rốt cuộc là sao lại thế này
hả? Lẽ nào các ngươi muốn cho bọn nhỏ lớn lên trong sự cừu hận hay sao?” Một phen nói những lời như sét đánh đùng đùng, lại làm cho trong lòng
mọi người bỗng nhiên sáng tỏ.
Nguyệt Minh Nhất nhìn ánh mắt tràn
ngập cừu hận của nhi tử, cười khổ. Hắn tuyệt không hi vọng các con hận
mình, dù sao chúng cũng là tưởng niệm duy nhất Nhu Nhi lưu lại cho mình.
“Vào phòng đi, trẫm đem mọi chuyện của ba năm trước từ đầu đến cuối nói cho các ngươi biết.”
Nguyệt Minh Nhất nói xong, lướt qua mấy người đi vào trong phòng. Độc Viễn,
Độc Mạc cùng đi phía sau, Bắc Tiểu Lôi cũng ôm Tả Hữu Nguyệt theo sau,
mấy người khác tự nhiên cũng đi theo vào.
“Mời chư vị ngồi.” Nguyệt Minh Nhất ngồi ở trên ghế, đưa tay mời mọi người.
Thu Triệu Ảnh thấy đều tháo khăn che mặt ra rồi, hắn cũng tháo nó ra, cùng
Tả Quân Mạc, Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Thần ngồi ở bên kỷ trà.
“Nhìn
dáng vẻ của ngươi rất đau khổ, hắn ta cũng đã nói không phải ngươi vứt
bỏ bọn nhỏ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bắc Tiểu Lôi ôm Tả Hữu Nguyệt đang mơ hồ nhìn Nguyệt Minh Nhất hỏi, nàng tin tưởng trực giác
của mình, bi thương cùng thống khổ của vị hoàng đế này không phải là
giả, chẳng lẽ bên trong chuyện này thật sự có ẩn tình gì? Hắn ta không
phải kẻ phụ lòng? Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, Quân Mạc bọn họ đều trách lầm
hắn rồi?
Lời của Bắc Tiểu Lôi đổi lấy vẻ mặt vừa ngọt ngào vừa
đau khổ của Nguyệt Minh Nhất, Tả Hữu Tinh, Tả Quân Mạc mím môi không
nói, nhưng đều dựng thẳng lỗ tai, cùng chờ đợi câu trả lời của Nguyệt
Minh Nhất. Chỉ nhớ rõ một ngày đó, người nam nhân này đột nhiên rời đi,
ra đi im hơi lặng tiếng, giống như đột nhiên biến mất vậy.
Trong đầu Nguyệt Minh Nhất lướt qua bóng dáng ôn nhu ngày đó, môi mỏng khẽ nhếch, nở nụ cười yếu ớt, hắn lâm vào hồi ức:
“Năm trẫm mười sáu tuổi, lúc đó vẫn là thái tử. Vào một ngày vi phục xuất
cung, lại không ngờ ngoài cung sớm có người mai phục, trẫm bị mũi tên
bắn trúng rơi xuống vách núi vạn trượng. Ngay lúc trẫm cho rằng mình sắp chết thì gặp được một nữ tử hái thuốc…”
“Nàng chính là mẫu thân của Tinh Nhi và Nguyệt Nhi à?” Bắc Tiểu Lôi chen miệng vào hỏi.
“Ừ.” Nguyệt Minh Nhất cười yếu ớt gật đầu, “Nhu Nhi nhìn thấy ta bị thương,
chẳng những không sợ hãi, ngược lại dùng thân hình mềm yếu đó gian nan
cõng ta về gian nhà của nàng ở trong núi. Trong những ngày kế tiếp, nàng cẩn thận chăm sóc cho ta, mãi đến nửa năm sau, ta mới khỏi hẳn. Chúng
ta khi đó đều đã sinh ra tình yêu cho nhau. Ta vốn lo lắng mình mất tích sẽ làm cho phụ hoàng, mẫu hậu thương tâm, muốn trở về cung nhưng lại
không nỡ bỏ Nhu Nhi. Nhưng ta cũng biết Nhu Nhi ôn nhu vô hại như vậy sẽ không thích hợp với cuộc sống ngươi tranh ta đoạt ở trong cung, suy
nghĩ nhiều lần, ta quyết định sống với Nhu Nhi, nam làm ruộng nữ dệt
vải. Một năm sau đó, chúng ta có Tinh Nhi, cuộc sống càng thêm ấm áp.
Cuộc sống cứ bình thản như vậy mãi đến năm năm sau, khi Nhu Nhi lại mang bầu Nguyệt Nhi. Để ăn mừng chuyện vui này, ta vào thị trấn mua sắm, lại không ngờ được Viễn và Mạc tìm thấy. Lần gặp nhau đó, ta mới biết được
mẫu hậu bởi vì ta không rõ tung tích mà chịu đả kích sâu sắc đau bệnh
trên giường, còn cơ thể phụ hoàng cũng càng ngày càng yếu đi…”
Nhắc tới phụ hoàng, mẫu hậu đã qua đời, trong lòng Nguyệt Minh Nhất vừa bi thương lại hổ thẹn, giọng điệu có chút nghẹn ngào.
Độc Viễn nhìn mọi người, tiếp lời nói.
“Khi đó, Nguyệt Diễm chính là thời buổi rối loạn, huynh trưởng của tiên
hoàng Đức Thanh Vương gia muốn cướp ngôi, ngay cả những hoàng tử khác
cũng rục rịch ngóc đầu dậy, rất không an phận. Tiên hoàng vì nỗi đau mất thái tử, cơ thể vốn đã không khỏe, lại bị những chuyện này quấy nhiễu,
càng thêm họa vô đơn chí. Lúc ấy nguyện vọng của tiên hoàng chính là có
thể tìm được thái tử điện hạ, dọn sạch phản nghịch, chấn hưng quốc uy.”
“Sau khi chia tay với Mạc, Viễn, ta trở về nhà với tâm sự nặng nề, vừa nhớ
mong phụ hoàng, mẫu hậu đã xa cách năm năm, lại không đành lòng Nhu Nhi, Tinh Nhi cùng đứa trẻ sắp sinh ra. Có lẽ là sự khác thường của ta đã
khiến cho Nhu Nhi chú ý, nàng chủ động hỏi ta đã xảy ra chuyện gì? Ta
không muốn giấu nàng, đã đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho nàng nghe.
Ai ngờ sau khi Nhu Nhi trầm mặc, lại để cho ta quay về hoàng cung.”
“Gạt người, rõ ràng sau khi ông đi rồi mẫu thân đã rơi lệ một ngày một đêm,
làm sao sẽ chủ động muốn ông rời đi?” Tả Hữu Tinh nghe thấy Nguyệt Minh
Nhất nói tới đây, tức giận nói ra tiếng. Nó không tin, mẫu thân rõ ràng
rất nhớ ông ta, làm sao sẽ để ông ta rời khỏi bọn họ?
Tả Quân Mạc lại trầm mặc, tỷ tỷ vẫn luôn thiện lương như vậy. Tỷ ấy đương nhiên sẽ không để cho trượng phu của mình phải khó xử.
“Đúng vậy, nàng chính là thiện lương như vậy. Không đành lòng khó xử người
khác, lại cam nguyện chính mình chịu đau lòng.” Nhắc tới ái thê, trong
mắt Nguyệt Minh Nhất có nước mắt.
Bắc Tiểu Lôi nghe rõ, cũng hiểu được ý tứ của hắn.
“Nói như vậy ngươi phải rời đi là do mẫu thân của Tinh Nhi chủ động yêu cầu, cũng không phải là ngươi vứt bỏ bọn họ?”
Nguyệt Minh Nhất gật đầu, nếu không phải Nhu Nhi chủ động nói ra. Hắn làm sao cam lòng rời bỏ bọn họ.
“Ta vốn cũng muốn mang bọn họ cùng trở về cung, thế nhưng khi ấy khắp nơi
trong hoàng cung đều có nguy cơ rình rập, ta làm sao có thể để cho bọn
họ hãm ở trong nguy hiểm được? Cho nên ta và Nhu Nhi đã ước định chờ ta
xử lý xong những nguy cơ kia sẽ trở về đón bọn họ. Nhưng ai ngờ ta vừa
trở về cung không lâu, mẫu hậu đã qua đời, sau đó phụ hoàng cũng đi
theo. Toàn bộ phần tử có dã tâm đều nhân cơ hội tạo phản. Ta tốn rất
nhiều thời gian mới thanh trừ hết toàn bộ những kẻ phản nghịch đó. Nhưng khi ta trở về đón mẹ con bọn họ thì nơi đó đã là nơi người không nhà
trống…” Hiện giờ hắn hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó vẫn cảm thấy đau như bị kim châm muối xát như cũ.
“Đoạn thời gian kia ngươi trở về hoàng cung, đều chưa từng đi tìm qua bọn họ ư?” Dạ Tinh Thần mở miệng hỏi.
“Ta sợ.” Nguyệt Minh Nhất cười khổ, “Ta sợ đưa sự hiện hữu của bọn họ ra ngoài ánh sáng, sẽ dẫn tới sát khí.”