“Bổn cô nương là Vương phi, nữ chủ tử của ngươi.”
Bắc Tiểu Lôi nói xong, mọi người đều sửng sốt. Đôi mắt hoài nghi nhìn vào
nàng, thật hay giả? Nàng là Vương phi? Ánh mắt không hẹn mà gặp đều
hướng về phía Dạ Tinh Thần. Vương gia thành thân lúc nào, tại sao bọn
hắn thân là người trong Vương phủ lại không biết?
“Vương gia, vị cô nương này đúng là Vương phi sao?” Quản gia thay mặt mọi người hỏi ra thắc mắc.
Bắc Tiểu Lôi ôm lấy ngực, liếc mắt nhìn vào Dạ Tinh Thần. Ánh mắt nhưng lại mang theo uy hiếp hung ác, nếu như hắn dám nói không phải, nàng nhất
định cho hắn đẹp mặt.
“Ừ, từ nay về sau Vương phi là chủ tử của
các ngươi.” Dạ Tinh Thần lười biếng đảo qua mọi người, phân phó. “Các
ngươi kính trọng Vương phi cũng giống như kính trọng Bổn vương, không
được mảy may làm trái, biết chưa?”
“Dạ.” Mọi người chỉnh tề lắng
nghe, mặc dù đối với Vương phi bỗng dưng xuất hiện này rất nghi hoặc,
nhưng Vương gia cũng đã hạ lệnh rồi, có vấn đề cũng chỉ có thể nuốt vào
trong bụng. Phải biết, nhiều lời nhất định không tốt. Một người hầu
thông minh, xứng đáng với chức vụ là không được phép nói chủ tử đúng
sai.
“Này, còn phải đứng đây bao lâu?”
Bắc Tiểu Lôi không
kiên nhẫn kêu lên, nhìn một đám ứng với côn trùng chỉ biết lên tiếng trả lời, nàng không cảm thấy thú vị. Hiện tại cũng sắp trưa rồi, tự nhiên
là lấp đầy cái bụng quan trọng hơn.
“Đi thôi.” Dạ Tinh Thần cười yếu ớt, dẫn theo Bắc Tiểu Lôi hướng trong Vương phủ đi đến.
Bọn người quản gia ở tại phía sau nhìn bóng lưng hai người ngẩn ngơ, thật
lâu sau mới kịp phản ứng. Cô nương thô lỗ kia thật sự là Vương phi của
bọn họ sao?
Lắc lắc đầu, tuy rằng dung mạo tạm được. Nhưng tính
tình như vậy sánh đôi với Vương gia, thật đúng là làm hư miếng ngọc đẹp
như Vương gia rồi.
Bắc Tiểu Lôi chỉ lo túm lấy tay Dạ Tinh Thần
xông thẳng hướng Vương phủ mà đi, tự nhiên là không biết những nhận xét
của người hầu ở phía sau. Nếu biết trong lòng bọn họ đều chê tính thô lỗ của nàng, chê nàng không xứng với Vương gia mà nói, chỉ sợ là một phen
bạo lộ.
Dạ Tinh Thần đem Bắc Tiểu Lôi mang vào phòng ngủ của mình, cả phòng một màu xanh ngọc, lộ ra khí tức nam tử nồng đậm.
Bắc Tiểu Lôi cũng không khách khí ngồi ở bên cạnh bàn, bưng nước trà trên
bàn ừng ực ừng ực uống. Ngay thẳng, không làm bộ làm tịch.
“Thoải mái.” Đặt ly trà xuống, nàng thở dài nói. Nước trà còn rơi rớt lại trên khóe miệng của nàng, lan tỏa ánh sáng mặt trời.
“Được rồi, hiện tại ta cũng đã đến Vương phủ cùng ngươi. Nhưng là ta làm
Vương phi, ngươi cũng không được dùng cái gì mà lấy phu làm thiên đến
quản thúc ta. Ta cho ngươi biết, ta tuyệt sẽ không ngoan ngoãn mà nghe
lời của ngươi.” Đôi mắt đẹp hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trước đem lời
cảnh cáo nói trước mặt.
Dạ Tinh Thần gật đầu, chưa bao giờ trông cậy vào nàng sẽ hiểu được phụ dung, phụ công, phụ đức(1) các loại.
“Tốt lắm, coi như ngươi thức thời.” Nhìn Dạ Tinh Thần gật đầu, Bắc Tiểu Lôi
thỏa mãn câu môi lên. Cánh tay nhỏ nhắn hướng tới mặt bàn vỗ. “Hiện tại
ta bắt đầu nói quy tắc của ta, ngươi hãy nghe cho kỹ. Thứ nhất, chuyện
trong Vương phủ ta định đoạt; thứ hai, không được phép để cho ta làm
chuyện ta không muốn; thứ ba, không cho nói ta nói bậy, khi người khác
nói ta nói bậy thì ngươi phải giúp ta; thứ tư, khi người khác ức hiếp ta thì ngươi phải khi dễ lại hắn; thứ năm, khi người khác phản đối ta thì
ngươi phải luôn đứng ở bên ta; thứ sáu, lấy mệnh lệnh của ta làm quy tắc để tuân thủ…”
Bắc Tiểu Lôi ba ba nói một tràng như sét đánh, thở sâu một hơi, lại nói.
“Cuối cùng cũng là quan trọng nhất, không cho ngươi nạp thiếp, không được đi
thanh lâu uống rượu có kỹ nữ hầu, không được cùng với nữ tử khác liếc
mắt đưa tình. Nếu như bị ta phát hiện được ngươi trèo tường, ngươi nhất
định phải chết.” Mâu quang hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Tinh Thần, dùng
sức nói.
“Ta có thể nói không sao?”
_____________________________________
(1) Với người phụ nữ, tứ đức gồm phụ công (婦功), phụ dung (婦容), phụ ngôn (婦言) và phụ hạnh (婦行):
Công: nữ công, gia chánh phải khéo léo. Tuy nhiên các nghề với phụ nữ ngày
xưa chủ yếu chỉ là may, vá, thêu, dệt, bếp núc, buôn bán, với người phụ
nữ giỏi thì có thêm cầm kỳ thi họa.
Dung: dáng người đàn bà phải hòa nhã, gọn gàng, biết tôn trọng hình thức bản thân
Ngôn: lời ăn tiếng nói khoan thai, dịu dàng, mềm mỏng
Hạnh: Tính nết hiền thảo, trong nhà thì nết na, kính trên nhường dưới, chiều
chồng thương con, ăn ở tốt với anh em họ nhà chồng. Ra ngoài thì nhu mì
chín chắn, không hợm hĩnh, cay nghiệt.