Vương Phi Cường Hãn

Chương 22: Nói dối!




“Con, hài tử này!” Hy Thái hậu từ ái cười khẽ, mắt lưu ly hướng tới Bắc Tiểu Lôi nhìn lại. “Cũng đã là người thành gia thất, vẫn còn nghịch ngợm như vậy. Không sợ bị Vương phi chê cười sao.”
“Lôi Nhi mới không chê cười ta, đúng không?” Dạ Tinh Thần ngoảnh lại nhìn Bắc Tiểu Lôi, con ngươi thâm thúy xẹt nhanh một đạo ánh sáng.
Bắc Tiểu Lôi nhướng mày, nàng còn không có thời gian chê cười hắn đâu.
“Hoàng đệ, không biết quý phủ Vương phi ở nơi nào?” Dạ Tinh Triệt bỗng nhiên hỏi, con ngươi sâu xa có chút bí hiểm khó dò nhìn vào Bắc Tiểu Lôi.
“Đúng a, xem trí nhớ ai gia này. Còn không rõ danh tự của con dâu đây?” Hy Thái hậu hướng nhũ mẫu cười một tiếng. “Già rồi, không còn dùng được nữa.”
“Thái hậu nói đùa, người còn trẻ lắm.” Nhũ mẫu mấp máy môi, trêu ghẹo nói.
“Con gọi là Bắc Tiểu Lôi.” Bắc Tiểu Lôi nhìn Hy Thái hậu, nhìn nhân gia tao nhã cao quý, có thể so với cha mẹ nhà mình hơn không biết bao nhiêu lần.
“Lôi Nhi, đối với mẫu hậu cần dùng kính xưng.” Dạ Tinh Thần ở bên tai Bắc Tiểu Lôi nhắc nhở.
Kính xưng?
Bắc Tiểu Lôi khẽ nhíu lông mày, chẳng lẽ còn muốn kêu lão phật gia các loại? Thật xin lỗi, nàng cũng sẽ không.
“Tiểu Lôi, tên rất hay.” Hy Thái hậu cười nói, yêu thương nhìn Bắc Tiểu Lôi. “Lôi Nhi, về sau cùng với Thần đều gọi ta là mẫu hậu đi.” Dù sao cũng là con dâu, vốn nên xưng hô như thế.
“Dạ.” Bắc Tiểu Lôi khom người, trong lòng lại nói thầm, quy củ trong hoàng cung này đúng là nhiều. May mắn Dạ Tinh Thần chỉ là Vương gia, không cần phải phiền toái như vậy.
“Không biết phủ đệ muội ở nơi nào?” Dạ Tinh Triệt không có được đáp án, chưa từ bỏ ý định. Một đôi mắt thâm thúy nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, cảm giác trên người Tiểu Lôi có cỗ tiêu sái giang hồ, không giống nữ tử tầm thường.
“Đằng—“
“Đằng Dao thôn.” Dạ Tinh Thần đột nhiên đoạt lấy lời nói của Bắc Tiểu Lôi, hướng Hoàng thượng, Hy Thái hậu cười nói. “Hoàng huynh, mẫu hậu, nhà Lôi Nhi chẳng qua chỉ là nhà nông bình thường, cũng không có thân thế hiển hách gì.”
Cái gì là Đằng Dao thôn? Hắn rốt cuộc đang nói bậy bạ cái gì?
Bắc Tiểu Lôi không hiểu ra sao quay qua trừng mắt nhìn Dạ Tinh Thần, rõ ràng Đằng Phong sơn trại, làm sao lại thành Đằng Dao thôn? Dạ Tinh Thần hướng nàng ngầm đưa ánh mắt, ra hiệu nàng chỉ cần nghe mình là được. Chẳng lẽ nàng cho rằng thân phận Đại tiểu thư của Đằng Phong sơn trại kia có khả năng đi đến nơi này sao? Chỉ sợ nói ra hậu quả sẽ rất thảm. Bất kể hoàng huynh, hay là mẫu hậu cũng tuyệt sẽ không tiếp nhận một nữ tặc Vương phi.
Bắc Tiểu Lôi nhìn ánh mắt Dạ Tinh Thần liền sáng tỏ, mím môi không nói. Như thế nào, thân phận Đại tiểu thư Đằng Phong sơn trại của nàng không thể gặp người sao?
“Đằng Dao thôn?” Hy Thái hậu mê muội mở to hai mắt, quay lại nhìn nhũ mẫu. “Có địa phương như thế sao? Cho tới bây giờ ai gia chưa từng nghe qua.”
Hy Thái hậu nói xong, giọng nói của Dạ Tinh Thần đều nghẹn lại trong cổ họng.
Bắc Tiểu Lôi nhìn hắn, hiện vẻ vui sướng khi người gặp họa, thậm chí đã quên đó là chuyện của nàng.
“Mẫu hậu, có địa phương Đằng Dao thôn.” Dạ Tinh Triệt quét qua Dạ Tinh Thần, Bắc Tiểu Lôi một cái liếc mắt, hướng Hy Thái hậu cười nhẹ nói.
“Thật sao?” Vẻ mặt Hy Thái hậu vẫn đầy nghi hoặc.
“Dạ.” Dạ Tinh Triệt gật đầu. “Đó là một thôn nhỏ rất xinh đẹp.”
“Như thế a.” Hy Thái hậu thấy Hoàng thượng xác thực, lại nghĩ Thần Nhi cũng không cần phải lừa gạt bà, vì thế gật đầu, cười nhìn Bắc Tiểu Lôi. “Chắc là một địa phương sông núi xinh đẹp, mới có thể dưỡng dục ra cô nương như Lôi Nhi vậy.”
“Đúng a.” Dạ Tinh Thần gật đầu, căn bản không có cái địa phương này, hoàng huynh lại vì mình che giấu, quả nhiên là huynh trưởng thương yêu nhất của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.