Mặt trăng treo trên ngọn cây, sao sáng trăng tỏ.
Cửa sổ màu trắng phản chiếu lên một bóng người, chỉ thấy bóng người không ngừng đi tới đi lui, bộ dáng dường như rất nôn nóng.
“Tức chết ta, tức chết ta.”
Hai tay Tô Tâm Nhu vặn xoắn khăn tay, váy áo đỏ rực thật dài kéo trên mặt đất, quét qua mảnh vụn của đồ gốm sứ trên đất.
Ba ba một tiếng, hai tay vung lên, lại đem một bình hoa bên cạnh rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nha hoàn đứng ở cạnh cửa, câm như hến.
“Nữ nhân kia là cái thứ gì? Lại dám đoạt ngôi vị Vương phi Bổn tiểu thư
nhìn trúng, thật là đáng chết.” Một đôi mắt to sáng rực trừng trừng lên, lửa giận nơi đáy mắt tàn phá bừa bãi thiêu đốt. Bộ dáng nghiến răng
nghiến lợi tựa hồ hận không thể đem Bắc Tiểu Lôi xé rách thành từng
mảnh. Nghĩ nàng từ hai năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Tinh Thần,
liền bị vẻ tuấn mỹ, lười nhác lại tôn quý của hắn hấp dẫn thật sâu. Một
mực khát vọng có thể cùng hắn kết trái liền cành, làm một đôi phu thê
khiến mọi người hâm mộ. Vì thế nàng không ngại chủ động tấn công, thậm
chí bị người mắng là không biết xấu hổ. Chính là Dạ Tinh Thần lại không
động tâm chút nào, nhưng nàng cũng không buông tha, bởi vì bên cạnh hắn
vẫn luôn không có nữ nhân khác, như vậy nàng vẫn có cơ hội. Nhưng ai
biết bây giờ lại có một nữ nhân ngang ngược chạy đến, còn nàng hoàn toàn không biết tình hình hết thảy mọi thứ thuộc về mình đã bị đoạt đi…
Không, nàng tuyệt không nhận thua. Tuyệt đối không, Tiêu Dao Vương gia phải là của nàng, ngôi vị Vương phi cũng vốn nên thuộc về nàng. Nữ nhân kia là
cái thứ gì? Thô lỗ, ngang ngược, không có một chút tư vị nữ nhân, nữ
nhân như vậy hoàn toàn không xứng đứng ở bên cạnh Vương gia cao quý.
“Tiểu Thúy, lại đây.” Thu lại tâm tư, Tô Tâm Nhu gọi nha hoàn thiếp thân bên cạnh lại.
“Tiểu thư có gì phân phó?” Tiểu Thúy run run rẩy rẩy, tiểu thư nổi giận
thường thường chính mình xui xẻo, hiện tại nàng sẽ không lại muốn tìm
mình gây phiền toái đi?
“Ngươi run cái gì mà run, thật không có
tiền đồ.” Tô Tâm Nhu nhìn bộ dáng sợ hãi của tiểu Thúy, tức giận trừng
mắt nhìn nàng vài lần. “Đi, đi tìm Đường thiếu gia đến.”
“Dạ.” Tiểu Thúy vừa nghe không phải tìm phiền toái cho mình, cất bước liền đi ra ngoài.
“Nha đầu chết tiệt, chạy nhanh như vậy. Ta là cọp mẹ ăn thịt người sao?” Tô
Tâm Nhu oán hận nói, đi đến bên cửa sổ hướng nha hoàn, gia đinh hô.
“Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, mau tới đem gian phòng thu thập sạch sẽ
cho Bổn tiểu thư.”
“Dạ.” Vài nha hoàn đi đến, tay chân nhanh nhẹn thu dọn lại phòng, gian phòng khôi phục lại sạch sẽ ngăn nắp.
“Đường muội, ngươi tìm ta.” Sau nửa canh giờ, Tô Diệu Đường lếch nhếch đi đến. Một bộ áo bào trắng, thắt lưng đeo đai ngọc, tóc dùng ngọc quan buộc
lên, không có cảm giác phiêu dật phóng khoáng, ngược lại khiến người ta
cảm thấy khoa trương.
“Đường huynh, lần này huynh phải giúp ta.”
Tô Tâm Nhu vừa thấy được Tô Diệu Đường, nhanh chóng nghênh đón, ngúng
nguẩy yêu kiều nói.
“Làm sao vậy? Ai khi dễ đường muội xinh đẹp nhất của Tô Diệu Đường ta đây.” Tô Diệu Đường cười hì hì nói.
“Đường huynh, ta đang nghiêm túc. Lần này có thể quan hệ đến hạnh phúc chung
thân cả đời ta, còn có tương lai vinh hiển của Tô gia.” Tô Tâm Nhu vung
Tô Diệu Đường ra, ngồi vào một bên hờn dỗi nói.
“Nga, được, không tức giận. Nói đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Nếu sự tình liên quan
đến vinh hiển của Tô gia, tự nhiên cũng chính là vẻ vang sau này của
hắn, nhất định phải hỏi tới.
“Huynh biết ta yêu thích Tiêu Dao
Vương gia, huynh nghĩ thử xem nếu như ta làm Tiêu Dao Vương phi, từ nay
về sau vinh hoa phú quý của Tô gia còn thiếu sao?”
Tô Diệu Đường gật đầu, điều này cũng đúng.
“Thế nhưng hiện tại có một xú nha đầu cư nhiên dám chạy tới cùng tranh với
ta, huynh nói ta nên làm cái gì bây giờ?” Tô Tâm Nhu căm hận nói.
“Đá cản đường thì phải loại trừ.” Tô Diệu Đường vung tay lên. “Ta biết làm như thế nào.”
“Tốt, cảm tạ đường huynh. Ta đã phái người canh ở ngoài Vương phủ rồi, chỉ
cần nàng một mình đơn độc, huynh liền động thủ.” Cũng không tin nha đầu
kia thoát được.
“Được.” Tô Diệu Đường buồn bực gật đầu.