Bắc Tiểu Lôi đột
nhiên hướng tới hai người hô, dẫn đến cái nhìn lấm lét của mọi người,
cũng khiến đồng tử lạnh nhạt của nam hài bảy tám tuổi không khỏi hiện
lên một đạo ánh sáng. Hắn nhìn vào y phục đỏ rực của Bắc Tiểu Lôi, mắt
ngọc mày ngài, thoạt nhìn giống nữ tử nhiệt huyết, trong sáng như lửa.
Nàng, hẳn là sẽ không giống những người kia làm thương tổn bọn chúng
chứ?
“Tỷ tỷ, ngươi thật sự muốn mua chúng ta sao?” Nam hài ngẩng đầu, đồng tử như mực thật lớn nhìn vào Bắc Tiểu Lôi.
“Ân, đúng, Bổn cô nương mua các ngươi.”
Bắc Tiểu Lôi nhìn vào nam hài này, gật gật đầu. Xem vẻ mặt tiểu nam hài này lộ ra vẻ trưởng thành, thương hải, chắc hẳn tuổi còn nhỏ đã trải qua
rất nhiều đau khổ. Thật ra thì nàng cũng không biết tại sao mình lại nói ra muốn mua bọn chúng, nhưng ngay khi phát giác thì đã nói ra khỏi
miệng rồi.
“Tỷ tỷ, mua chúng ta thì cần phải có ba mươi lượng bạc.” Tiểu hài tử ôm lấy muội muội, nghiêm túc nói.
“Ba mươi lượng bạc? Thiên, đứa nhỏ này thật sự lại rao giá trên trời?”
“Đúng là, hai đứa bé lại không thể làm việc, ba mươi lượng, căn bản không đáng giá.”
“…”
Giọng điệu tiểu nam hài cứng rắn nói xong, trong đám người vây xem phát ra
trận trận ý kiến bàn luận. Đơn giản là nói hài tử này tuổi còn nhỏ nhưng lại hét giá trên trời, chỉ có đồ ngốc mới lấy ba mươi lượng bạc mua hai đứa nhỏ không thể làm chuyện gì để bồi lại tiền.
Tiểu nam hài
nghe được ý kiến của mọi người cũng không nói chuyện, chỉ mím môi, hai
mắt mở to nghiêm túc nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, đợi quyết định của nàng.
“Được, không thành vấn đề.”
Tuy rằng ba mươi lượng bạc trước kia đối với nàng mà nói, là một con số
không nhỏ. Nhưng hiện tại nàng đã làm Tiêu Dao Vương phi, đương nhiên là muốn hảo hảo sử dụng thân phận Vương phi rồi.
“Các ngươi theo ta đi Tiêu Dao Vương phủ, ta để quản gia cho ngươi bạc.” Trên người chỉ
mang theo bạc vụn, sớm biết như thế nghe lời Dạ Tinh Thần mang theo vài
người đi cùng, đi theo phía sau nàng trả tiền cũng tốt.
“Tiêu Dao Vương gia?”
Mọi người ngẩn ra, không nghĩ đến nữ nhân này lại là người của Tiêu Dao
Vương. Ngay cả tiểu nam hài cũng giật mình nhưng hắn đối với Tiêu Dao
Vương phủ gì gì kia không quá rõ ràng. Nhưng mà nữ nhân này có thể là kẻ lừa đảo hay không? Huynh muội bọn họ trước kia cũng từng gặp qua phải
một ít bộ mặt hiền lành ôn hòa, nhưng lòng dạ lại tối tăm như lòng của
ác nhân. Hai mắt mở thật to đánh giá Bắc Tiểu Lôi, suy nghĩ xem rốt cuộc có nên đi theo nàng hay không?
“Vương phi, không cần chờ hồi phủ, lão nô ở chỗ này.”
Quản gia cùng thị vệ một đường theo sau Bắc Tiểu Lôi, về sau thấy nàng đến
nơi này cũng lặng lẽ đi sau, nhưng không ngờ Vương phi lại có thể muốn
mua hai đứa nhỏ này, mặc dù đối với việc này thực kinh ngạc, nhưng cũng
là chuyện của chủ tử, hắn cũng không thể can thiệp.
“A, nhắc Tào
Tháo, Tào Tháo liền đến.” Bắc Tiểu Lôi kỳ quái nhìn vào quản gia cùng
thị vệ đột nhiên từ phía sau xuất hiện. “Ngươi từ đâu đi ra đây?”
“Vương gia sợ Vương phi đi dạo phố quên mang ngân lượng, cố tình đặc biệt mệnh lệnh lão nô đến đây.” Quản gia hơi khom người nói.
“Thảo nào.” Bắc Tiểu Lôi gật gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn hướng hắn vươn ra. “Cho ta ba mươi lượng bạc.”
“Dạ.” Quản gia đem bạc dâng lên.
Bắc Tiểu Lôi nhận lấy bạc giao cho tiểu nam hài, lông mày nhướng lên. “Tiểu tử, bạc này cho ngươi.”
“Cám ơn. Hiện tại người chính là chủ nhân của hai huynh muội chúng ta.” Nam
hài đem bạc thu vào trong ngực, dắt theo tiểu nữ hài hướng Bắc Tiểu Lôi
quỳ gối.
Ai ngờ bộ dạng tròn tròn của tiểu nữ hài ngẩng lên nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, khóe miệng lộ ra tươi cười thật to, gọi.
“Mẫu thân—“