Môi mỏng dưới mặt nạ
của nam nhân hé mở, cố gắng tác động lên hai gò má, sau đó phun ra lời
nói lại băng lãnh như cũ, không chút độ ấm.
“Vì sao chúng ta phải đi theo ngươi?”
Tả Hữu Tinh nén xuống ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nho nhỏ nhưng lại phi
thường bình tĩnh. Cũng không sợ hãi nam nhân đột nhiên xuất hiện này,
hai mắt thật to một bên lưu ý bên ngoài phòng, không biết nhũ mẫu có gọi được mẫu thân đến hay không? Một bên trong đầu nhỏ rất nhanh chuyển
động, suy đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chung quy gần nhất có người muốn mang nó và muội muội đi? Bọn chúng chẳng qua là hài tử, nó nghĩ
không ra đến tột cùng sẽ có người nào đối với một đôi hài tử không có
công dụng gì lại ra tay?
“Ngươi không muốn biết ta là ai sao?”
Nam nhân cũng không tức giận, trong đôi tròng mắt ngược lại toát ra thưởng thức đối với nam hài.
“Không muốn.” Tả Hữu Tinh lay động đầu nhỏ, hướng phía nam nhân nói. “Ngươi đi nhanh đi, nếu không ta sẽ gọi người.”
Đôi đồng tử thâm thúy của nam nhân nheo lại, bước dài đến bên giường, cánh
tay thon dài gộp hai hài tử lại cùng nhau ôm vào trong ngực.
“Buông chúng ta ra, buông ra…”
Tả Hữu Tinh dù thông minh cũng chỉ là đứa bé, không có khí lực chống đỡ
với người trưởng thành có tập võ mãi, cũng chỉ có thể đá chân liều mạng
giãy giụa, rồi lại sợ hãi thương tổn tới muội muội.
Tả Hữu Nguyệt nguyên là mở lớn hai mắt nhìn vào nam nhân đeo mặt nạ, thế nhưng khi
người nam nhân này ôm lấy huynh muội bọn chúng, tuổi nhỏ mà thông minh
nhạy cảm lập tức biết thúc thúc xa lạ này là người xấu, cũng giống những người áo đen bịt mặt ngày hôm qua muốn cướp bọn chúng đi. Nhất thời,
miệng vừa động liền khóc thành tiếng.
Nam nhân không muốn gây
thêm phiền toái, đưa thị vệ trong Vương phủ tới. Ngón tay có khớp xương
rõ ràng ở trên người hai đứa bé điểm một cái. Bọn chúng đều ngưng giãy
giụa, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
“Ta sẽ không thương tổn tới các ngươi.”
Nam nhân nhẹ giọng nói với bọn chúng, bóng dáng màu trắng ôm lấy bọn chúng, rất nhanh biến mất trong phòng.
Bên kia.
“Chết tiệt, ngươi không biết nhẹ một chút a.”
Bắc Tiểu Lôi xoa thân mình giống như sắp rụng rời bên cạnh giá đỡ, oán
trách Dạ Tinh Thần. Nam nhân gây họa này thoạt nhìn yếu đuối, không nghĩ tới ở trên giường liền biến thành một đại sắc lang hung mãnh, gần như
muốn đem chính mình ăn sạch vào bụng, chỉ còn da bọc xương.
Dạ
Tinh Thần lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn vào Bắc Tiểu Lôi vừa mặc y phục vừa than phiền, môi mỏng câu lên, tựa tiếu phi tiếu. Rõ ràng là
tiểu nữ tử này tạo lửa trước, hiện tại nàng lại oán trách mình cố gắng
quá mức.
‘Vương gia, Vương phi—“ Ngoài cửa truyền tới thanh âm của hạ nhân.
“Chuyện gì?” Bắc Tiểu Lôi cũng không quay đầu lại quát, hiện tại tâm tình nàng
chính là rất phiền, người nào không có mắt lại dám đến quấy rầy nàng.
Thanh âm Bắc Tiểu Lôi tràn ngập ‘tinh thần phấn chấn’ làm cho người ngoài cửa hoảng sợ, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói.
“Bẩm, bẩm Vương gia, Vương phi, là nhũ mẫu bên người tiểu thiếu gia chạy lại
báo, nói tiểu tiểu thư đang khóc tìm Vương phi.” Mặc dù đối với một đôi
tiểu chủ tử không hiểu ở đâu ra, bọn họ cũng là rất kỳ quái.
“Nguyệt nhi?” Bắc Tiểu Lôi sửng sốt, sau đó mới nhớ tới sáng sớm hôm nay bởi vì thời gian đều dùng ở trên giường, chưa có đi rửa mặt chải đầu cho
Nguyệt nhi, lấp tức luống cuống tay chân cầm quần áo trang sức, mặt cũng không kịp rửa, bước nhanh mở cửa ra, hướng Tinh Nguyệt lâu nơi Tả Hữu
Tinh, Tả Hữu Nguyệt ở chạy đi.
Dạ Tinh Thần nhìn bóng lưng rời đi vội vàng của nàng lắc đầu, tiểu nữ tử này thật là hấp tấp.
“Tinh nhi, Nguyệt nhi, mẫu thân đến rồi nha.” Bắc Tiểu Lôi chạy ở đằng trước, phía sau nhũ mẫu cố hết sức đuổi theo.
“Tinh nhi, Nguyệt nhi?” Giống như gió chạy vào phòng hai tiểu tử kia, nhưng
lại không nhìn thấy bóng dáng bọn chúng. “Nhũ mẫu, Tinh nhi, Nguyệt nhi
đâu?” Quay đầu lại nhìn phía nhũ mẫu hỏi.
“Mới vừa rồi còn ở trong phòng a.” Nhũ mẫu sững sờ trả lời.
Bắc Tiểu Lôi nhìn gian phòng trống rỗng, ánh mắt cuối cùng dừng ở quần áo
Nguyệt nhi lưu trên mặt đất cạnh giường, nhất thời có cảm giác xấu:
Hài tử, không thấy.