Một bức tranh sơn thủy khí thế hào hùng chiếm cứ ngay chính diện phòng khách.
Dưới bức tranh, Dạ Tinh Triệt đang ngồi, tay bưng ly trà, nhẹ nhàng uống,
tao nhã mà tôn quý. Ba ngàn tóc đen như mực, tùy gió nhẹ bay lên. Nghe
thấy bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, hắn để ly trà xuống,
con ngươi đen nhìn vào cánh cửa.
Bóng dáng đỏ như lửa chiếu
vào tầm mắt, dung nhan tinh xảo được ánh mặt trời long lanh chiếu vào,
nhất thời cảm giác trong phòng khách sáng bừng lên, làm cho không người
nào có thể dời đi điểm sáng kia. Mà tư thế cùng biểu tình của nàng tiêu
sái bước vào không õng ẹo chút nào, khiến hắn cảm thấy khoan khoái.
Giống như uống một ly trà xanh, thơm ngát, dư vị vô tận.
“Tìm thấy hài tử chưa?”
Hắn cũng không gọi Bắc Tiểu Lôi, chính là môi mỏng khẽ nhấc, trực tiếp phun ra trọng tâm vấn đề, giống như giải thích mục đích hắn đến Vương
phủ−−hài tử
Bắc Tiểu Lôi nhìn Dạ Tinh Triệt ngồi ở phía trên, đối với hắn cũng không có ý nghĩ tôn kính. Tự mình ngồi xuống một bên, cầm
ly trà trên bàn trực tiếp uống. Chạy trên đường nhiều, thiếu chút nữa là gục xuống. Kết quả một chút manh mối cũng không có, thật sự là tức chết đi được. Nha, nếu để cho nàng bắt được cái tên gia hỏa dám bắt Tinh
Nhi, Nguyệt Nhi đi, nàng khẳng định sẽ rút hết gân hắn, lột sạch da hắn, mới có thể giải hận.
Dạ Tinh Triệt nhìn thấy bộ dáng kia của Bắc Tiểu Lôi, ngược lại không cảm thấy nàng thô lỗ, mà lại toát ra một cỗ
đau lòng. Xem nàng phong trần mệt mỏi, khuôn mặt trắng rõ ràng bị ánh
nắng mặt trời chiếu đến đỏ rực, cái trán sáng bóng no đủ cũng chảy ra
đầy mồ hôi, chắc là mệt muốn chết rồi. Đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, lẳng lặng, không nói một câu.
Tiểu Thục, Tiểu Lục đưa mắt nhìn nhau,
bầu không khí trong phòng khách rất yên tĩnh. Khiến các nàng có cảm giác không được tự nhiên, giống như chính mình đứng ở nơi này là dư thừa.
Bắc Tiểu Lôi uống xong một ly trà, cuối cùng thư thái không ít, cũng có thời gian phản ứng Dạ Tinh Triệt.
“Còn chưa tìm được bọn chúng.”
Để ly trà xuống, thần sắc trở nên ảm đạm. Cũng không biết bọn nhỏ hiện tại như thế nào? Nghĩ đến người bắt hài tử đi, lại nghiến răng, hận không
thể đem người nọ xé rách thành mảnh vụn.
“Bằng không, để trẫm hạ chỉ tìm đi.”
Không hiểu, chứng kiến bộ dáng buồn khổ của Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Triệt liền
mở miệng nói như vậy. Đợi lời nói ra khỏi miệng, chính hắn cũng lấy làm
kinh hãi, trừ bỏ Thần, còn chưa có người nào có thể nắm giữ suy nghĩ của hắn, nhưng hôm nay vì sao Bắc Tiểu Lôi này lại nhiều lần khiến hắn sinh ra cảm xúc xa lạ khó hiểu đây.
“Không cần.” Bắc Tiểu Lôi liếc
mắt nhìn hắn, hạ thánh chỉ? Đây không phải là gõ chiêng trống báo cho
thiên hạ biết, tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa mất tích hay sao? Động
tĩnh như vậy còn không phải đánh rắn động cỏ, vạn nhất chọc giận bọn
cướp, bọn chúng trút giận lên người hai hài tử thì phải làm sao bây giờ? Nàng tình nguyện chính mình vất vả một chút, cũng không muốn cho bọn
nhỏ chịu bị thương tổn.
“Vì sao?”
Dạ Tinh Triệt nhìn Bắc
Tiểu Lôi không chút do dự cự tuyệt hảo ý của mình, trong lòng toát ra
một cỗ không vui. Đôi mắt thâm thúy nhìn vào nàng, mang theo khó hiểu.
Có thể được hắn hạ chỉ, đây vốn là ân điển khó có được, hơn nữa người
nhiều lực lượng lớn, tìm kiếm hai hài tử, hi vọng không phải càng lớn
sao?
“Ngươi ngốc a, hạ thánh chỉ, chẳng lẽ ngươi muốn quang minh chính đại nói cho bọn cướp biết chúng ta đang tìm hắn?”
Bắc Tiểu Lôi tức giận trừng mắt nhìn Dạ Tinh Triệt, người nam nhân này bây
giờ còn đang chú ý đến tôn nghiêm hoàng đế của hắn, thật sự là tức chết
đi được. Nếu không phải hắn là huynh trưởng của tên nam nhân họa thủy
kia, nàng cũng mặc kệ hắn, quản hắn hoàng đế với không hoàng đế cái gì.
“Tiểu thư—“ Tiểu Thục, Tiểu Lục khẽ kêu, lời nói mạo phạm của Bắc Tiểu Lôi
thiếu chút nữa dọa ngất các nàng, đó là hoàng đế a, tiểu thư lại có thể
càn rỡ như thế.
Dạ Tinh Triệt sững sờ, rõ ràng cũng không ngờ tới Bắc Tiểu Lôi không khách khí như thế. Cảm giác rất kỳ lạ, vẫn là lần
đầu tiên bị người chỉ vào trước mặt mắng hắn là ngốc a. Nhưng mà trừ bỏ
tức giận, hắn càng nhiều hơn là cảm thấy mới mẻ. Nha đầu này quả nhiên
thú vị.
Một bức tranh sơn thủy khí thế hào hùng chiếm cứ ngay chính diện phòng khách.
Dưới bức tranh, Dạ Tinh Triệt đang ngồi, tay bưng ly trà, nhẹ nhàng uống,
tao nhã mà tôn quý. Ba ngàn tóc đen như mực, tùy gió nhẹ bay lên. Nghe
thấy bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, hắn để ly trà xuống,
con ngươi đen nhìn vào cánh cửa.
Bóng dáng đỏ như lửa chiếu
vào tầm mắt, dung nhan tinh xảo được ánh mặt trời long lanh chiếu vào,
nhất thời cảm giác trong phòng khách sáng bừng lên, làm cho không người
nào có thể dời đi điểm sáng kia. Mà tư thế cùng biểu tình của nàng tiêu
sái bước vào không õng ẹo chút nào, khiến hắn cảm thấy khoan khoái.
Giống như uống một ly trà xanh, thơm ngát, dư vị vô tận.
“Tìm thấy hài tử chưa?”
Hắn cũng không gọi Bắc Tiểu Lôi, chính là môi mỏng khẽ nhấc, trực tiếp phun ra trọng tâm vấn đề, giống như giải thích mục đích hắn đến Vương
phủ−−hài tử
Bắc Tiểu Lôi nhìn Dạ Tinh Triệt ngồi ở phía trên, đối với hắn cũng không có ý nghĩ tôn kính. Tự mình ngồi xuống một bên, cầm
ly trà trên bàn trực tiếp uống. Chạy trên đường nhiều, thiếu chút nữa là gục xuống. Kết quả một chút manh mối cũng không có, thật sự là tức chết đi được. Nha, nếu để cho nàng bắt được cái tên gia hỏa dám bắt Tinh
Nhi, Nguyệt Nhi đi, nàng khẳng định sẽ rút hết gân hắn, lột sạch da hắn, mới có thể giải hận.
Dạ Tinh Triệt nhìn thấy bộ dáng kia của Bắc Tiểu Lôi, ngược lại không cảm thấy nàng thô lỗ, mà lại toát ra một cỗ
đau lòng. Xem nàng phong trần mệt mỏi, khuôn mặt trắng rõ ràng bị ánh
nắng mặt trời chiếu đến đỏ rực, cái trán sáng bóng no đủ cũng chảy ra
đầy mồ hôi, chắc là mệt muốn chết rồi. Đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, lẳng lặng, không nói một câu.
Tiểu Thục, Tiểu Lục đưa mắt nhìn nhau,
bầu không khí trong phòng khách rất yên tĩnh. Khiến các nàng có cảm giác không được tự nhiên, giống như chính mình đứng ở nơi này là dư thừa.
Bắc Tiểu Lôi uống xong một ly trà, cuối cùng thư thái không ít, cũng có thời gian phản ứng Dạ Tinh Triệt.
“Còn chưa tìm được bọn chúng.”
Để ly trà xuống, thần sắc trở nên ảm đạm. Cũng không biết bọn nhỏ hiện tại như thế nào? Nghĩ đến người bắt hài tử đi, lại nghiến răng, hận không
thể đem người nọ xé rách thành mảnh vụn.
“Bằng không, để trẫm hạ chỉ tìm đi.”
Không hiểu, chứng kiến bộ dáng buồn khổ của Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Triệt liền
mở miệng nói như vậy. Đợi lời nói ra khỏi miệng, chính hắn cũng lấy làm
kinh hãi, trừ bỏ Thần, còn chưa có người nào có thể nắm giữ suy nghĩ của hắn, nhưng hôm nay vì sao Bắc Tiểu Lôi này lại nhiều lần khiến hắn sinh ra cảm xúc xa lạ khó hiểu đây.
“Không cần.” Bắc Tiểu Lôi liếc
mắt nhìn hắn, hạ thánh chỉ? Đây không phải là gõ chiêng trống báo cho
thiên hạ biết, tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa mất tích hay sao? Động
tĩnh như vậy còn không phải đánh rắn động cỏ, vạn nhất chọc giận bọn
cướp, bọn chúng trút giận lên người hai hài tử thì phải làm sao bây giờ? Nàng tình nguyện chính mình vất vả một chút, cũng không muốn cho bọn
nhỏ chịu bị thương tổn.
“Vì sao?”
Dạ Tinh Triệt nhìn Bắc
Tiểu Lôi không chút do dự cự tuyệt hảo ý của mình, trong lòng toát ra
một cỗ không vui. Đôi mắt thâm thúy nhìn vào nàng, mang theo khó hiểu.
Có thể được hắn hạ chỉ, đây vốn là ân điển khó có được, hơn nữa người
nhiều lực lượng lớn, tìm kiếm hai hài tử, hi vọng không phải càng lớn
sao?
“Ngươi ngốc a, hạ thánh chỉ, chẳng lẽ ngươi muốn quang minh chính đại nói cho bọn cướp biết chúng ta đang tìm hắn?”
Bắc Tiểu Lôi tức giận trừng mắt nhìn Dạ Tinh Triệt, người nam nhân này bây
giờ còn đang chú ý đến tôn nghiêm hoàng đế của hắn, thật sự là tức chết
đi được. Nếu không phải hắn là huynh trưởng của tên nam nhân họa thủy
kia, nàng cũng mặc kệ hắn, quản hắn hoàng đế với không hoàng đế cái gì.
“Tiểu thư—“ Tiểu Thục, Tiểu Lục khẽ kêu, lời nói mạo phạm của Bắc Tiểu Lôi
thiếu chút nữa dọa ngất các nàng, đó là hoàng đế a, tiểu thư lại có thể
càn rỡ như thế.
Dạ Tinh Triệt sững sờ, rõ ràng cũng không ngờ tới Bắc Tiểu Lôi không khách khí như thế. Cảm giác rất kỳ lạ, vẫn là lần
đầu tiên bị người chỉ vào trước mặt mắng hắn là ngốc a. Nhưng mà trừ bỏ
tức giận, hắn càng nhiều hơn là cảm thấy mới mẻ. Nha đầu này quả nhiên
thú vị.