“Thúc thúc hư, ta chán ghét ngươi.”
Đột nhiên, Tả Hữu Nguyệt từ phía sau Tả Hữu Tinh lộ ra đầu nhỏ, hướng Tả
Quân Mạc hét to. Nó chán ghét thúc thúc nói chuyện hung ác này, nó muốn
trở lại bên người mẫu thân cùng phụ thân. Phụ thân tốt rất đẹp, sẽ không mắng nó, mẫu thân cũng sẽ hôn nhẹ nó, còn có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp
chơi cùng với nó.
Lời nói của Tả Hữu Nguyệt làm cho Tả Hữu
Tinh cùng Tả Quân Mạc đều cả kinh, Tả Hữu Tinh sợ muội muội sẽ chọc giận nam nhân này, lập tức đem muội muội càng che chở ở phía sau, đôi đồng
tử nhìn chằm chằm Tả Quân Mạc, chỉ sợ hắn sẽ gây bất lợi đối với bọn
chúng.
Khóe miệng Tả Quân Mạc lộ ra một mạt cười khổ, không nghĩ
tới hắn cư nhiên bị cháu gái của mình ghét. Hắn cũng không muốn có kết
quả như vậy. Đôi mắt đen sâu như u đầm nhìn vào tiểu nữ oa, lại thấy nó
từ phía sau tiểu nam hài thò ra đầu nhỏ, trong đôi mắt to ngập nước
không chút che đậy chán ghét của nó đối với mình. Ánh mắt thuần khiết
như vậy, có lẽ nó cũng không phân biệt được cái gì là hỉ ác chân chính.
Lại có thể phản ánh ra được như vậy, nó thật sự không thích mình. Nhưng
mà tỷ tỷ, ta cũng không muốn để hài tử của tỷ chán ghét ta như vậy đâu.
“Vì sao lại chán ghét ta?”
Tả Quân Mạc ngồi xuống bên bàn trong phòng, cái bàn đặt cạnh cửa sổ, ánh
mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, gió nhẹ cuốn lên mái tóc đen của
hắn, khuôn mặt lạnh lùng lại lộ ra mấy phần u buồn.
Tả Hữu Tinh không nghĩ tới hắn sẽ nói lời như vậy, sửng sốt. Sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn vào hắn, thực bình tĩnh mà hỏi.
“Vì sao ngươi lại bắt chúng ta đi?” Vấn đề này vẫn luôn được hỏi, nhưng hắn vẫn một mực không trả lời. Nghĩ tới nghĩ lui, nó vẫn đoán không ra nam
nhân này vì sao phải bắt đi hai huynh muội bọn chúng? Sau khi bắt đi lại không để ý bọn chúng, trái lại còn hầu hạ quần áo tốt thức ăn ngon cho
chúng.
Tả Quân Mạc nhìn Tả Hữu Tinh một cái, ngoắc môi, thản nhiên nói.
“Ngươi rất thông minh.” Không hổ là hài tử của tỷ tỷ.
Tả Hữu Tinh bĩu môi, nam nhân này lại muốn nói sang chuyện khác? Đôi con ngươi lạnh lùng nhìn hắn, nhìn không chớp mắt.
Bị Tả Hữu Tinh nhìn thẳng như vậy, Tả Quân Mạc lại có cảm giác lung túng.
Hắn quay đầu sang một bên, mâu quang nhìn về phía khác, yếu ớt hỏi.
“Nơi này không tốt sao? Các ngươi vì sao phải muốn trở về Vương phủ? Phu phụ Tiêu Dao Vương cũng không phải là cha mẹ của các ngươi?” Hắn cũng sẽ
không cho phép hài tử của tỷ tỷ gọi những người khác là cha mẹ, bọn
chúng vĩnh viễn chỉ có thể là con cháu Tả gia.
Tả Hữu Tinh cả kinh, không nghĩ tới nam tử này rõ ràng như thế. Chẳng lẽ trước đây, hắn đã điều tra bọn chúng rõ ràng rồi sao?
“Nơi này không phải là nhà của chúng ta, chúng ta sẽ không ở đây.” Nơi này
bất quá cũng chỉ là một cái lồng sắt, giam giữ bọn chúng.
“Nơi
này là nhà của các ngươi.” Tả Quân Mạc quay đầu lại, nhìn vào Tả Hữu
Tinh. “Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, ta là cậu của các ngươi.”
Không thể tiếp tục giấu giếm nữa, nếu không khoảng cách giữa bọn họ sẽ
càng lúc càng lớn. Có lẽ sau khi biết hắn là người thân của mình, bọn
chúng sẽ lưu lại ở bên cạnh hắn.
“Cậu?—“
Tả Hữu Tinh vô
cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới nam nhân này đột nhiên nói ra đáp án như vậy. Bọn chúng có cậu sao? Vì sao nó chưa từng nghe thấy mẫu thân đề
cập qua?
“Ngươi thật sự là cậu của chúng ta à?” Có chút hoài nghi mà nhìn vào Tả Quân Mạc, nam nhân này thật sự là cậu của chúng sao?
“Ta gọi là Tả Quân Mạc, chân chân thiết thiết(1) là đệ đệ duy nhất của mẫu
thân các ngươi, cũng chính là cậu của các ngươi.” Sự hoài nghi của Tả
Hữu Tinh mặc dù hợp tình hợp lý, thế nhưng Tả Quân Mạc vẫn còn có chút
tổn thương, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng. Hai tiểu hài tử này đến
tột cùng là đã trải qua bao nhiêu chuyện, nhỏ như vậy cũng đã hiểu đời
như thế, lại biết phòng bị người.
______________________________________
(1) Chân chân thiết thiết: thật sự rõ ràng, chân thực, rõ ràng chính xác, chân thành khẩn thiết.