Sáng sớm một luồng sáng mặt trời chiếu xuống, không khí trong lành, xen lẫn mùi hoa yếu ớt bay vào trong phòng.
Tả Hữu Tinh, Tả Hữu Nguyệt đã sớm tỉnh dậy, hai đứa nhỏ đều mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở mép giường chờ Tả Quân Mạc tới đón.
Tả Hữu Nguyệt dựa vào Tả Hữu Tinh, một đôi mắt to đen lung liếng chuyển
động, nó hiểu được hôm nay là có thể về trông thấy mẫu thân, cả một đêm
cùng ca ca hưng phấn cơ hồ ngủ không yên, mới sáng sớm đã bò dậy. Tuy
rằng mấy ngày gần đây Tả Quân Mạc đối với bọn chúng rất tốt, nhưng nó
vẫn không thích ở đây, nó nhớ nụ cười sáng ngời, hào hứng của mẫu thân,
cùng nụ cười tuấn mỹ, miễn cưỡng của Vương gia phụ thân. Ở trong tâm hồn bé nhỏ của nó đã đem bọn họ trở thành cha mẹ chân chính rồi.
Tả
Quân Mạc từ bên ngoài đi vào, y phục hắc bào viền vàng, tóc đen vấn cao, nghiêng nghiêng một cây ngọc trâm. Ánh mặt trời vàng óng bám theo từ
phía sau hắn vào phòng, trải đầy đất. Con ngươi đen khi nhìn thấy tươi
cười vui vẻ của hai đứa bé thì ngẩn ra, xem ra bọn chúng thật sự muốn
rời khỏi nơi này.
“Cậu.” Sau khi Tả Hữu Tinh nhìn thấy Tả Quân
Mạc, kính cẩn gọi một tiếng, có lẽ trong lúc đó bọn chúng còn có chút xa lạ, không thể nhận thức được loại thân tình chỉ còn hai bên này, nhưng
đã nhận biết nhau thì nó vẫn muốn tuân thủ lễ tiết căn bản.
“Ừ.” Tả Quân Mạc gật gật đầu, con ngươi sâu thẳm, làm cho người ta nhìn không ra tâm tư giờ phút này của hắn.
“Đi thôi.”
Hắn đi đến bên giường ôm lấy Tả Hữu Nguyệt, dắt Tả Hữu Tinh đi ra ngoài.
Ra bên ngoài phủ, một cỗ xe ngựa tinh xảo đã được đậu ngay chỗ đó. Ngựa
kéo xe là một con tuấn mã màu đen cao lớn. Một hắc y nam tử ngồi ở trước xe ngựa, hai tay nắm lấy dây cương. Sau khi hắn nhìn thấy Tả Quân Mạc
mang theo hai hài tử đi ra liền nhảy xuống xe ngựa mở cửa xe.
Tả Quân Mạc trước ôm Tả Hữu Nguyệt vào trong xe ngựa, lại bế Tả Hữu Tinh vào trong. Sau đó hắn mới ngồi xuống.
“Đi thôi.” Tả Quân Mạc phân phó một tiếng, đóng cửa xe lại.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, hai bên trái phải xe ngựa là hai hắc y nam tử cưỡi tuấn mã cao lớn đi theo.
Trong xe ngựa, ba người đều không nói chuyện. Có lẽ tối hôm qua thật sự ngủ
không được ngon, Tả Hữu Nguyệt tuổi còn nhỏ đã tựa vào trong lòng Tả
Quân Mạc ngủ thiếp đi, Tả Hữu Tinh thì mím môi, nhìn phong cảnh ngoài
cửa xe.
Một lúc lâu sau, bọn họ đến vùng ngoại ô đế đô.
Con đường rộng lớn, hai bên là bóng cây râm mát xanh tốt, từng đóa hoa trên núi nhẹ nhàng tỏa hương, ánh mặt trời nhàn nhạt từ giữa những tán lá
rậm rạp chiếu xuống, nghiêng nghiêng trên mặt đất thành những ánh sáng
hình tròn loang lổ.
Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại.
Tả Hữu
Tinh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tả Quân Mạc. Tả Quân Mạc nhíu mi,
hắn cảm thấy được trong không khí có cỗ sát khí, xem ra là có phiền toái rồi.
Hắn nhẹ nhàng đặt Tả Hữu Nguyệt đang ngủ lên trên nệm, thần sắc nghiêm túc nhìn vào Tả Hữu Tinh dặn dò.
“Có lẽ chúng ta gặp phải phiền toái, Tinh Nhi, con ở trong xe ngựa coi chừng Nguyệt Nhi, ngàn vạn lần không được đi ra ngoài.”
Đôi mắt sáng ngời của Tả Hữu Tinh xẹt qua một tia khẩn trương, sau đó lại
cố gắng khôi phục bình tĩnh. Nó di chuyển thân mình, ngồi vào bên cạnh
Tả Hữu Nguyệt, hướng phía Tả Quân Mạc dùng sức gật đầu.
Tả Quân Mạc nhìn thật sâu vào bọn chúng rồi mở cửa xe đi ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt sắc bén liếc ra bên ngoài, chiếu vào tầm mắt là thủ hạ của mình đang cùng một nhóm người áo đen bịt mặt giằng co.
Sau khi đầu lĩnh hắc y nhân nhìn thấy Tả Quân Mạc đi ra, gợi lên môi mỏng, lạnh giọng nói.
“Lưu lại đứa trẻ trong xe.”