“Ngươi là sư huynh của Tiêu Dao Vương phi?”
Dạ Tinh Triệt đánh giá Doãn Tư An, thấy khuôn mặt hắn tuấn dật, bạch sam
thắng tuyết, tác phong nhanh nhẹn, là một nam tử có phong thái phi phàm.
“Đúng vậy.” Doãn Tư An chắp tay nói, cũng nhanh chóng đánh giá vị đế vương
trẻ tuổi này, cẩm y màu xanh ngọc, ngũ quan sắc nét, tuấn lãng bất phàm. Đôi mắt sắc bén, môi mỏng nhấp nhẹ, lộ ra hơi thở vương giả cao ngạo tự nhiên.
“Công tử muốn dùng phương pháp gì giải độc cho Vương
phi vậy?” Dạ Tinh Triệt nhìn Doãn Tư An, hắn muốn xem xem vị đệ tử thần y này thật sự có khả năng giải độc cho Bắc Tiểu Lôi không. Đã nhiều ngày
nay hắn vẫn đi qua đi lại giữa Hoàng cung và Tiêu Dao Vương phủ, tuy
rằng luôn tự nói với mình phải buông nàng ấy ra, nhưng vẫn không thể
khống chế được trái tim cùng hành vi của mình, lập tức đã có chút nhàn
ngôn toái ngữ(1) âm thầm truyền đi…
“Hoàng huynh, Doãn huynh nói
phải lấy độc trị độc. Thế nhưng hiện tại chúng ta thiếu một vị thuốc.”
Dạ Tinh Thần đáp, mấy ngày gần đây hoàng huynh thường xuyên đến Tiêu Dao Vương phủ, sự quan tâm đặc biệt của huynh ấy đối với Lôi Nhi, hắn không phải không xem ở trong mắt. Hắn không muốn đi suy đoán tâm tư của hoàng huynh, bởi hắn sợ kết quả không giống như hắn nghĩ. Hiện tại hết thảy
đều lấy việc giải độc cho Lôi Nhi làm chính.
“Dược liệu gì vậy?” Dạ Tinh Triệt thầm nghĩ, kỳ trân dị bảo trong cung có rất nhiều, có lẽ hắn có thể giúp đỡ.
“Là Kim sí điểu.” Dạ Tinh Thần trả lời.
“Kim sí điểu?” Dạ Tinh Triệt có chút kinh ngạc mà nhếch cao lông mày. “Là
loài chim cánh vàng trong truyền thuyết sinh tồn trên bầu trời ở sa mạc, lấy bò cạp vằn làm thức ăn chủ yếu ư?” Loài chim hiếm có như vậy, phải
đi tìm kiểu gì đây? Con ngươi có chút lo lắng nhìn về phía Bắc Tiểu Lôi
nằm ở trên giường. Nàng có thể đợi được đến ngày tìm thấy Kim sí điểu
sao?
“Đúng vậy.” Doãn Tư An gật đầu.
“Hoàng huynh. Thần đệ đang định phái người đi tìm Diệu bút thư sinh.” Dạ Tinh Thần nói, hiện tại không thể chậm trễ thời giờ.
“Không phải là tìm Kim sí điểu à? Sao lại đi tìm Diệu bút thư sinh làm gì?” Dạ Tinh Triệt hỏi, nhanh chóng suy nghĩ mới bừng tỉnh. “Chẳng lẽ trong tay Diệu bút thư sinh theo lời đệ nói có Kim sí điểu sao?”
“Vậy trẫm lập tức hạ chỉ tìm kiếm Diệu bút thư sinh.” Dạ Tinh Triệt nói xong liền muốn gọi người mang bút mực ra.
“Hoàng thượng chậm đã.” Doãn Tư An giơ tay nói, “Diệu bút thư sinh kia là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ sợ hạ chỉ cũng không tìm được
người.”
“Vậy phải làm thế nào?” Lời nói của Doãn Tư An làm cho Dạ Tinh Thần và Dạ Tinh Triệt lo lắng, cài này không được, cái kia cũng
không thể, rốt cuộc phải như thế nào mới được đây. Lôi Nhi còn đang ở
trên giường chờ giải độc a, bọn hắn không còn thời gian để lãng phí nữa
rồi.
“Thảo dân nghe nói có một tổ chức gọi là Ám Ảnh lâu, bên
trong có rất nhiều người tài giỏi. Bất kể là thân thủ, hay là thuật điều tra đều là hạng nhất, nếu như có thể đến mời tổ chức này ra mặt, có lẽ
hi vọng tìm được Diệu bút thư sinh sẽ càng nhiều.” Doãn Tư An nói, cho
dù Ám Ảnh lâu không thể tìm ra vị trí của Doãn Tư An, nhưng chỉ cần có
thể đem bối cảnh của Doãn Tư An ra điều ra rõ ràng thì muốn tìm được
người tự nhiên không phải việc khó. Đáng tiếc, cho đến bây giờ, ngay cả
Bách Hiểu Sanh được giang hồ xưng là Bách Sự Thông(2) cũng không có cách nào tra xét ra thân thế bối cảnh của Diệu bút thư sinh. Cả người Diệu
bút thư sinh đều là một màu đen bí ẩn, làm cho không người nào có thể
nhìn thấy hình dáng của hắn.
Khi Dạ Tinh Thần nghe thấy Doãn Tư
An nhắc tới Ám Ảnh lâu, ánh mắt thâm sâu không để lại dấu vết chớp qua
một đạo tinh quang. Hắn đương nhiên sẽ để Ám Ảnh lâu đi tìm Diệu bút thư sinh, chỉ là không để cho bọn họ biết được.
“Ám Ảnh lâu?” Dạ
Tinh Triệt có chút tò mò, theo lời Doãn Tư An thì Ám Ảnh lâu kia là một
tổ chức không thể xem thường, nhưng không biết là địch hay là bạn? Nếu
tổ chức lợi hại như vậy có thể làm việc cho triều đình thì tốt.
“Ta sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với Ám Ảnh lâu.” Dạ Tinh Thần nói, ánh mắt
nhìn Bắc Tiểu Lôi, trong đáy mắt tồn tại lo lắng cùng nhu tình. “Nhưng
bên ngoài cũng phải cho người tìm Diệu bút thư sinh, ta tin tưởng thêm
một lực lượng thì hi vọng sẽ càng nhiều. Nhất định phải tìm được hắn,
lấy Kim sí điểu giải độc cho Lôi Nhi.”
“Thần nói đúng, bây giờ
tất cả mọi người không cần lãng phí thời gian. Đều nghĩ biện pháp đi tìm Diệu bút thư sinh đi.” Dạ Tinh Triệt gật đầu, nói.
“Phải tìm
được Diệu bút thư sinh, nhưng sa mạc bên kia ta cũng sẽ phái người đi
xem thử. Nếu như vạn nhất không tìm được hắn thì cũng không đến nỗi
không tìm được Kim sí điểu.” Dạ Tinh Thần nghĩ đến mọi mặt, một việc
cũng không thể bỏ qua.
“Được.” Doãn Tư An gật đầu, từ bên hông
lấy ra một khối lệnh bài màu đen giao cho bốn người Kim, Ngân, Tài, Bảo
bên cạnh, dặn dò.
“Tiểu Kim, các ngươi cầm lấy khối lệnh bài này
đi tìm minh chủ võ lâm Cận Vô Ngữ, nói ta thỉnh hắn hỗ trợ tìm kiếm Diệu bút thư sinh.” Giao tình của Doãn Tư An và Cận Vô Ngữ không cạn, khối
lệnh bài này chính là Cận Vô Ngữ tặng cho hắn.
“Vâng.” Bốn thiếu niên cầm lấy lệnh bài hành lễ với mấy người trong phòng mới rời đi.
“Thần, trẫm cũng hồi cung hạ chỉ sai người trong cả nước tìm kiếm Diệu bút thư sinh.” Dạ Tinh Triệt nói với Dạ Tinh Thần, sau đó xoay người đi ra
ngoài.
“Ta trước khống chế độc tính cho sư muội.” Doãn Tư An nói xong, đi sang một bên viết phương thuốc.
Con ngươi Dạ Tinh Thần sâu kín, hắn cũng nên đi Ám Ảnh lâu một chuyến.
***
Ám Ảnh lâu
“Nhanh chóng cho mời Tứ đại đường chủ đến gặp ta.”
Dạ Tinh Thần đeo mặt nạ kim ngân, một thân áo trắng xuất hiện ở trong Ám
Ảnh lâu. Tóc đen nhẹ bay, ánh mắt sâu thẳm lộ ra ngoài mặt nạ, môi mỏng
khẽ mím, cả người tản ra một cỗ khí ngưng trọng.
“Vâng.” Nghe vậy, hắc y nam tử bên cạnh lấp tức phi thân rời đi.
Một lát sau, bốn nam nhân tuấn lãng bất phàm nhưng ánh mắt lãnh mạc đi đến.
“Tham kiến lâu chủ.” Bốn người quỳ xuống đất bái kiến.
“Đứng lên đi.” Dạ Tinh Thần phất tay, con ngươi yên lặng nhìn vào bốn người.
“Bổn lâu chủ muốn tìm Diệu bút thư sinh, bất luận các ngươi dùng phương
pháp gì, nội trong hai ngày nhất định phải đưa hắn đến gặp ta.”
Ba một tiếng, Dạ Tinh Thần vung một chưởng đánh vỡ vụn ly trà bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người, lạnh giọng nói.
“Nếu như không tìm được, hậu quả các ngươi tự mình nghĩ đến.”
Bốn người hoảng sợ, cho đến bây giờ chưa từng thấy qua lâu chủ truyền đạt mệnh lệnh nghiêm khắc như vậy.
“Vâng.”
“Tốt lắm, các ngươi đi đi. Trong vòng hai ngày, bất kể dùng giá gì, nhất định phải tìm được hắn.”
___________________________________
(1) Nhàn ngôn toái ngữ: lời nhàn rỗi phiền toái, nói chung là tin đồn.
(2) Bách Sự Thông: người thông tỏ mọi việc.