“Tham kiến hoàng thượng.”
Dạ Tinh Triệt ngay cả long bào cũng không thay, để một thân sáng chói như
vậy, cùng mấy thị vệ theo phía sau đi thẳng đến Tiêu Dao Vương phủ.
“Đứng lên đi.” Dạ Tinh Triệt phất phất tay.
“Tạ hoàng thượng.”
Quản gia và người hầu đứng lên, cúi thấp đầu cung kính chờ đợi phân phó của hoàng đế.
“Vương gia có ở đây không?” Dạ Tinh Triệt hỏi, mặc dù trong lòng rất khẩn
trương, nhưng hắn lại không trực tiếp hỏi về Bắc Tiểu Lôi. Nếu thể hiện
sự vội vã, người nào có mắt sẽ nhìn ra tình ý của hắn đối với Bắc Tiểu
Lôi. Cảm tình này không được phép có.
“Hồi hoàng thượng, sáng sớm vương gia đã đi ra ngoài rồi.” Quản gia mặc sam áo màu xanh cúi đầu đáp.
“Đi ra ngoài?” Dạ Tinh Triệt nhếch mi, ngày trước Thần trông coi Bắc Tiểu
Lôi một bước cũng không rời, hiện tại lại rời khỏi nàng, chẳng lẽ là đi
làm chuyện trọng yếu gì ư? Nghĩ nghĩ, lại không nghĩ ra nguyên do.
“Độc của vương phi đã được giải rồi?” Đứng ở nơi đó, vẫn không nhịn được hỏi ra khỏi miệng.
“Đúng vậy, hoàng thượng.” Bắc Tiểu Lôi giải được độc, trên khuôn mặt của mọi
người lớn bé trong vương phủ đều sáng ngời. Quản gia còn dẫn theo toàn
bộ nô bộc quét tước trong ngoài vương phủ sạch sẽ, sáng sủa, để chúc
mừng Bắc Tiểu Lôi khỏe lại.
“Vậy trẫm đi thăm nàng.” Dạ Tinh Triệt nói xong, liền đi vào bên trong.
“Hoàng thượng, hiện tại vương phi còn đang ngủ trưa.”
Đến khi bóng dáng của Dạ Tinh Triệt biến mất nơi khúc quanh thì quản gia
mới nhớ ra. Nhưng lúc ngẩng đầu lên đã không thấy hoàng đế đâu.
Chắc là không có vấn đề gì chứ?
Quản gia trộm nghĩ trong lòng, cái trán hiện đầy nếp nhăn lại chau lại. Một
mình hoàng thượng đi thăm vương phi thì không được tốt lắm, nhưng người
là đại bá(1) của vương phi hẳn là không có việc gì.
Ánh mặt trời sáng rỡ, hương hoa thơm ngát.
Dạ Tinh Triệt xuyên qua hành lang, đi vào tiểu viện của Dạ Tinh Thần và
Bắc Tiểu Lôi. Ánh mặt trời chiếu lên long bào màu vàng khiến bóng dáng
kia càng thêm chói mắt, áo bào thật dài lướt qua cỏ xanh ven đường.
“Các ngươi chờ ở bên ngoài.” Dạ Tinh Triệt phất tay với mấy thị vệ.
“Vâng.” Thị vệ chắp tay nói, canh giữ ở ngoài viện.
Dạ Tinh Triệt mở cửa phòng ra, ánh mặt trời từ trên người hắn chen vào.
Bên trong phòng rất yên tĩnh. Cửa sổ mở rộng, gió ấm áp từ bên ngoài cửa sổ thổi vào cuốn lên rèm lụa màu trắng. Vén mành châu, đi vào trong phòng. Bình phong hình trúc xanh lộ ra nửa chiếc giường bằng ngà voi.
Khi Dạ Tinh Triệt nhìn thấy bóng người mơ hồ nằm ở trên giường thì sửng
sốt, có chút xấu hổ. Không nghĩ Bắc Tiểu Lôi lại đang ngủ trưa, hắn đứng ở nơi đó cứ nhìn vào như vậy, do dự có nên bước vào trong phòng hay
không. Dù sao cô nam quả nữ cùng ở một phòng cũng không ổn. Huống chi
hiện tại Bắc Tiểu Lôi đang ngủ ở trên giường.
Đôi mắt thâm thúy
qua màn lụa nhìn vào nhân ảnh mông lung đang nằm ngủ, nhưng vẫn có thể
thấy rõ dáng người mềm mại được chăn mỏng bao lấy. Hắn giống như mê muội không rời được ánh mắt, cũng không cách nào dịch chuyển bước chân.
Nhìn một chút là được rồi, hắn tự nói với mình. Nhìn xong, hắn liền rời đi.
Sau đó đem hết thảy tình cảm chôn ở trong lòng, chỉ cần xác nhận nàng
bình yên vô sự.
Mím môi, hắn rốt cuộc không nhịn được khát vọng
trong lòng, thả nhẹ bước chân, lặng yên không một tiếng động lướt qua
bình phong, đi đến bên giường.
Màn lụa màu trắng khẽ lay động,
vén một góc màn lên, nhìn thấy tay Bắc Tiểu Lôi lộ ra ngoài chăn. Cánh
tay trắng mảnh mai kia mạnh mẽ bắt lấy ánh mắt hắn, chỉ liếc nhìn đã
không thể thỏa mãn hắn. Vươn tay ra lại dừng ở giữa không trung, cuối
cùng cắn chặt răng vén màn lụa lên.
Đập vào trong mắt là dung
nhan khi ngủ tinh thuần như hài tử. Bởi vì trúng độc làm cho thân thể
suy yếu, nữ tử hào hứng trước kia bây giờ nhìn lại lại rất nhu nhược yếu đuối, làm cho người ta thương tiếc.
Dạ Tinh Triệt câu môi, trong đôi mắt lãnh mạc hiện lên ý cười, mang theo vài phần sủng nịnh, vài
phần bất đắc dĩ. Nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, tựa như Dạ Tinh Thần trước kia, muốn đưa tay nắm chặt tay ngọc, nhưng lại sợ làm nàng tỉnh giấc.
Đã bao lâu, hắn ngạo nghễ như thế lại cũng có tâm sợ hãi, đã bao lâu,
hắn luôn xem nữ nhân có cũng được không có cũng chả sao lại vì một nữ tử mà hỗn loạn trong lòng, trở nên không giống chính mình đây?
Con
ngươi nhìn nàng chăm chú thật sâu, trên người nữ nhân này rốt cuộc có
loại ma lực gì? Nàng xinh đẹp sao? Cũng được tính là giai nhân khuynh
thành, nhưng hậu cung ba ngàn phi tần càng xinh đẹp hơn so với nàng;
nàng tài hoa tung hoành à? Cũng không phải, nàng chẳng những không có
tài nghệ khiến người khác sợ hãi than, ngược lại lời nói hành động ngang ngược, tìm không thấy một chút khí chất của tiểu thư khuê các. Chính là sự thẳng thắn của nàng, tiêu sái của nàng, có cả tự do của nàng mà hắn
không sở hữu được. Có lẽ đúng là vì phần thẳng thắn tiêu sái kia của
nàng, có thể tùy tâm sở dục sống đúng với mình, đã hấp dẫn hắn. Bởi vì
hắn vĩnh viễn cũng không thể không cố kỵ vì triều đình. Mỗi việc hắn làm đều phải suy nghĩ xem điều đó có lợi cho triều đình hay không, có tổn
hại đến danh dự hoàng thất hay không. Ở trên người nàng, hắn tìm thấy
những thứ hắn không làm được khiến đôi mắt hắn không cách nào dời khỏi
người nàng. Từng chút hấp dẫn, từng chút yêu thích, theo thời gian trôi
đi đã bất tri bất giác biến thành tình yêu, thâm sâu như vậy ngay cả hắn cũng bị hoảng sợ.
Nhắm mắt lại lướt qua chiếc mũi thanh tú của
nàng, dừng ở trên đôi môi đỏ. Sau khi giải được độc, môi nàng đã không
còn phiếm sắc đen, ngược lại hiện ra màu hồng phấn, như hoa đào nở rộ
muốn người đến hái. Con ngươi sâu thẳm, yết hầu ực một tiếng, kìm lòng
không đậu khom người xuống, môi mỏng khêu gợi rơi trên đôi môi hồng phấn kia, không dám càn rỡ, nhưng dù chỉ nhẹ nhàng va chạm vẫn nổi lên tham
luyến phấn môi mềm mại, không nhịn được vươn đầu lưỡi khẽ liếm.
Bắc Tiểu Lôi nhíu mi, cảm thấy ngưa ngứa môi, giống như có con muỗi đang
cắn nàng. Mở to mắt, khi thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại liền hoảng sợ, chợt ngồi dậy, ba— tiếng tát tai vang lên.
“Muốn chết, dám trộm hôn bổn cô nương.”
_________________________________
(1) Đại bá: anh chồng. Trong nguyên văn là thúc bá tử tức chú bác của con.
Nhưng nghĩ mãi k ra từ thay nên ta để đại bá cho nhanh