“Thái hậu, Tiêu Dao Vương phi đến.”
Lý Anh Kiệt dẫn Bắc Tiểu Lôi vào Từ Ninh cung, khom lưng với thái hậu, phục mệnh(1) nói.
“Ngươi đi xuống đi.”
Thái hậu phất tay với Lý Anh Kiệt cho hắn lui ra. Lúc Lý Anh Kiệt đi ra
ngoài thì liếc Bắc Tiểu Lôi một cái, nhìn thái độ của thái hậu đối với
nàng ta, xem ra lần này Tiêu Dao Vương phi không có kết quả tốt rồi.
Trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa, cũng nên có người trị
tính tình của nàng ta đi.
“Này, lão vu bà, bà tìm ta làm gì?”
Bắc Tiểu Lôi không thèm quan tâm tới ánh mắt sắc bén lại tràn ngập hận ý kia của thái hậu, cứ thế tìm một chỗ ngồi xuống.
“Càn rỡ.” Thái hậu thấy Bắc Tiểu Lôi không biết cấp bậc lễ nghĩa như thế,
chán ghét trong lòng đối với nàng càng sâu, cũng không biết dã nha đầu
này cho Thần Nhi và hoàng đế uống thuốc gì lại có thể mê muội một nha
đầu lỗ mãng như vậy.
“Vương phi, sao ngươi có thể vô lễ với thái hậu như vậy?”
Thượng Quan Mị tỏ vẻ kinh ngạc nói với Bắc Tiểu Lôi, trong đôi mắt quyến rũ
lại cất giấu đố kỵ với nàng. Không nghĩ tới nữ nhân này lại tuyệt sắc
như thế, hơn nữa cũng không phải loại chỉ biết dùng son phấn, mà là thần thái tự nhiên, có khí phách, giống như ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa
sổ làm cho người ta nhìn không dời mắt. Tuy lần trước đến Tiêu Dao Vương phủ nhưng chưa nhìn kỹ, chẳng trách hoàng thượng sẽ vì nàng ta mà gần
như quên mất thân phận của mình. Hừ, cứ nghĩ lại là hận ý trong lòng đối với nàng ta càng tăng thêm.
“Ngươi là ai?”
Đôi mắt mùa
thu của Bắc Tiểu Lôi không chút che giấu đánh giá Thượng Quan Mị, bộ
dạng nữ nhân này thật xinh đẹp, một thân cẩm y màu lam nhạt, tóc mây như sương, trên tóc cài kim trâm. Động tác nâng chén phẩm trà vô cùng tao
nhã, dung mạo quyến rũ động lòng người. Đáng tiếc, nàng không thích nữ
nhân quyến rũ này, hơn nữa, trực giác nữ nhân nói cho nàng biết nữ nhân
trước mắt này không có ý tốt với nàng.
“Bổn cung là hoàng hậu của Dạ Liêu quốc.”
Thượng Quan Mị ngẩng cao đầu, cao cao tại thượng nhìn Bắc Tiểu Lôi. Đây là một loại cảnh cáo, để nàng ta biết được địa vị của mình, cũng để nàng ta
biết không nên tiếp tục vướng bận tâm hoàng thượng. Đáng tiếc, từ đầu
đến cuối Thượng Quan Mị đều nhầm lẫn một việc, đó chính là hoàng thượng
tự mình tương tư, không quan hệ đến Bắc Tiểu Lôi.
Bắc Tiểu Lôi nhẹ a một tiếng, thì ra là lão bà của hoàng đế đăng đồ tử kia, chẳng thể trách nàng ta nhìn nàng không vừa mắt.
“Nói đi, các ngươi tìm ta tới đây rốt cuộc có chuyện gì?”
Bắc Tiểu Lôi bưng trà ở bên cạnh lên uống một ngụm, hai tiểu hài tử vẫn còn đang chờ nàng về, nàng không có thời gian ở đây mắt to trừng mắt nhỏ
với hai người này chơi đùa tâm cơ gì. Có rắm tốt nhất mau thả, có việc
tốt nhất mau nói.
Trong đôi mắt lưu ly của thái hậu hiện lên chán ghét, nếu không phải vì chuyện của hoàng thượng, sao bà phải tiếp kiến
nàng ta chứ?
“Ai gia muốn ngươi không được tiếp tục quấn quýt lấy hoàng thượng nữa.”
“Phốc—“
Lời nói của thái hậu khiến Bắc Tiểu Lôi phun nước trà đầy miệng ra, bắn ra
chung quanh, làm cho thái hậu, hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng một cái,
thật sự là không có giáo dưỡng.
“Đợi chút, lão vu bà, bà rốt cuộc đang nói chuyện quái quỷ gì vậy? Khi nào thì ta quấn quýt tên đăng đồ tử kia chứ?”
Bắc Tiểu Lôi trừng hai người, có lầm không hả? Nàng phi, nàng cũng không có tật xấu quấn lấy khối băng lớn đó, ngược lại là hoàng đế đăng đồ tử kia thừa dịp nàng ngủ hôn trộm nàng mới đúng, sao hai người này không tố
cáo hắn phi lễ đi, ngược lại còn vu tội nàng quấn hắn. Thật sự khiến
người ta tức giận.
“Lớn mật, lại dám nhục mạ hoàng thượng.”
Hoàng hậu vừa nghe Bắc Tiểu Lôi mắng hoàng đế là đăng đồ tử, cũng tức giận.
Trong mị nhãn nổi lên lửa giận, nữ nhân đáng ghét, được hoàng thượng yêu thích còn chưa thấy đủ, lại dám càn rỡ như vậy. Thượng Quan Mị hận đến
nghiến răng, cũng đố kỵ đến phát điên.
“Thái hậu, người cũng nhìn thấy rồi, Tiêu Dao Vương phi chẳng những không biết hối lỗi, còn bất
kính với người, càng nhục mạ hoàng thượng. Thật sự không thể không
nghiêm khắc trừng trị, bằng không, cứ dung nàng sẽ làm hoen ố danh dự
hoàng gia, phá hoại pháp chế cung quy.”
Thượng Quan Mị quay đầu, vẻ mặt căm giận nói với thái hậu.
Thái hậu sớm đã bị Bắc Tiểu Lôi làm cho tức giận ngút trời, bây giờ nghe
thấy lời của Thượng Quan Mị lại càng là đổ thêm dầu vào lửa, lúc này
giận giữ khôn nguôi hét lớn ra bên ngoài.
“Người đâu, người đâu…”
“Thái hậu.”
Lý Anh Kiệt dẫn theo tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy vào, bị cơn
giận dữ của thái hậu hù sợ. “Các ngươi đem cái loại không biết liêm sỉ,
dám bất kính ai gia kia mang ra ngoài đánh ba mươi đại bản cho ta.”
Thái hậu đứng lên, vì tức giận mà trước ngực không ngừng phập phồng, ngón
tay đeo hộ giáp màu vàng chỉ Bắc Tiểu Lôi, nổi giận đùng đùng nói.
Thượng Quan Mị rũ mí mắt xuống, khóe miệng kéo ra một nụ cười đắc ý.
“Thái hậu, việc này—“ Lý Anh Kiệt nhìn Bắc Tiểu Lôi, nói gì thì nàng ta cũng
là chính phi của vương gia. Vạn nhất làm lớn mọi chuyện, vương gia đương nhiên sẽ không làm gì thái hậu, nhưng nhất định sẽ trút lên người bọn
hắn.
“Làm sao? Ngay cả các ngươi cũng dám chống lại ý chỉ của ai
gia ư?” Thái hậu thấy Lý Anh Kiệt không động, lông mày nhíu lại, trừng
hắn.
“Nô tài không dám.” Lý Anh Kiệt sợ đến mức thiếu chút quỳ xuống đất.
“Còn không mau chấp hành mệnh lệnh của ai gia.” Thái hậu không vui lạnh giọng nói.
“Vâng.” Lý Anh Kiệt đáp.
“Đắc tội vương phi.” Hắn dẫn người đi đến trước mặt Bắc Tiểu Lôi, nhỏ giọng nói.
Bắc Tiểu Lôi nhíu mày, nàng cũng biết là lão vu bà này tìm mình sẽ không có lòng tốt. Hiện tại quả nhiên ứng nghiệm, chẳng những đổ cho mình cái
tội danh quyến rũ hoàng đế, bây giờ còn muốn đánh nàng. Hừ, nếu nàng
ngoan ngoãn để cho bà ta đánh, nàng đã không phải là Bắc Tiểu Lôi.
“Có bản lĩnh, các ngươi đánh đi.”
Môi anh đào gợi lên, nàng một thân áo trắng nhẹ nhàng lắc mình, bóng dáng
đã hạ xuống một góc khác trong phòng, đứng ở chỗ xa xa nhìn vào thái hậu cùng hoàng hậu đang tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đắc ý chớp chớp
hai mắt.
“Không phải muốn đánh ta sao? Đến a.” Vươn cánh tay trắng thon dài ngoắc ngoắc hai người, vẻ mặt khiêu khích.
“Phản rồi, thật sự phản rồi, lại dám kháng chỉ.” Thái hậu giận run lên, thiếu chút ngã xuống, ma ma phía sau cùng hoàng hậu bên cạnh nhanh chóng đến
đỡ bà.
“Mau, mau bắt lấy nàng ta cho ai gia.” Thái hậu nổi giận,
hét lên với đám người Lý Anh Kiệt. Năm lần bảy lượt chống đối bà không
nói, còn dám kháng chỉ. Đợi bà bắt được nàng ta, bà nhất định cho nàng
ta biết lợi hại.
“Vâng.” Lý Anh Kiệt gật đầu, vẫy tay cho thị vệ bên ngoài điện tiến vào. “Mau, bắt lấy nàng.”
“Hắc, muốn bắt ta, chờ kiếp sau đi.” Bắc Tiểu Lôi giương môi lên, lấy tay rút roi mang theo bên người ra, vung về hướng thị vệ đang đến gần.
Thị vệ thấy thế không dám tiến lên, đứng ở chỗ đó giằng co với nàng.
Trong nháy mắt, bóng dáng màu trắng của Bắc Tiêu Lôi bay vút ra ngoài cửa sổ.
“Bổn cô nương không tiếp các ngươi.”
_______________________________________
(1) Phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.