Vương Phi Cường Hãn

Chương 96: Ngự hoa viên gặp hoàng đế




Bóng dáng màu vàng dạo bước trong ngự hoa viên đầy hoa thơm bướm lượn, vương miện trên đầu dưới ánh mặt trời khúc xạ lên ánh sáng rực rỡ. Chói mắt nhất là vẻ vương giả chí thượng tôn quý, chân đi giày thêu viền vàng, khuôn mặt tuấn khốc không hiện bất luận biểu tình gì khẽ mím môi.
Thái giám phía sau cẩn thận dè dặt bám theo, không dám phát ra dù một tiếng động nhỏ.
“Đăng đồ tử, nếu như bổn cô nương bị bắt, thành quỷ cũng không tha cho ngươi.”
Đột nhiên, từ bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc. Bóng dáng màu vàng chợt dừng lại, đôi mắt bao phủ băng sương dấy lên ánh sáng. Là nàng sao? Nhưng nàng làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này chứ? Có chút do dự đứng ở nơi đó, áo bào màu vàng nhẹ nhàng bay theo gió, trong đôi mắt kia dường như chứa sự tự ti chần chờ, thật sự là nàng ư? Có thể do hắn quá mức tưởng niệm mà sinh ra ảo giác không nên có không?
Một tiếng gào thét của Bắc Tiểu Lôi không khỏi khiến cho đám người quý phi sững sờ, nữ tặc này không có bị bệnh đi.
“Này, không phải các ngươi muốn bắt bổn cô nương à? Cứ việc đến đây.”
Bắc Tiểu Lôi đứng ở trên đỉnh núi giả, ánh mắt quét qua đám người quý phi. Hừ, hiện tại nàng rất buồn phiền, tốt nhất là đến đây cho nàng luyện quyền, giải buồn.
“Ngươi—“
Quý phi bị bộ dáng ung dung của Bắc Tiểu Lôi làm cho tức giận không nhẹ, kim trâm trên đầu đung đưa như hồ điệp màu vàng giương cánh.
“Bắt lấy nàng ta cho bổn cung.”
“Ai dám—“
Dạ Tinh Triệt uy nghiêm gầm lên một tiếng, cước bộ trầm ổn bước đến. Thì ra hắn vẫn không yên lòng, nếu như thật sự là nữ nhân ngang ngược kia thì phải làm sao? Vì thế, hắn đi ra trước ánh mắt khó hiểu của các thái giám. Ai ngờ vừa đi đến liền nhìn thấy Bắc Tiểu Lôi đứng ở trên đỉnh núi giả phía xa xa, mặc dù biết nàng có công phu, hắn vẫn hoảng sợ. Hai ba bước đi đến, lại đúng lúc nghe thấy Du quý phi hạ chỉ muốn bắt nàng. Thu lại vẻ mặt, âm trầm làm cho người ta có cảm giác bầu trời thật âm u.
“Hoàng thượng—“
Đám người quý phi nhìn thấy hoàng đế đi đến, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, liền hoảng sợ, nhanh chóng nửa quỳ xuống.
“Tham kiến hoàng thượng?” Sao hoàng thượng lại đến đây? Còn ngăn trở nàng bắt nữ tặc kia? Trong lòng Du quý phi không hiểu, lại chỉ có thể nửa quỳ đợi chỉ thị của Dạ Tinh Triệt.
Dạ Tinh Triệt vung áo bào, lãnh mâu trừng đám người Du quý phi. Không nói tiếng nào, trực tiếp bay thẳng đến bên Bắc Tiểu Lôi.
“Này, đăng đồ tử, ngươi đứng lại đó cho ta.”
Bắc Tiểu Lôi thấy Dạ Tinh Triệt lại dâng lên cơn tức, hôm qua hắn trộm hôn nàng, hôm nay lại bởi vì hắn mà bị lão vu bà cho một đạo ý chỉ bắt tiến cung, còn bị một đám thị vệ đuổi chạy khắp hoàng cung, hiện tại nàng sẽ thiết lập một khoảng cách nhất định với vị hoàng đế này.
“Lớn mật, dám vô lễ với hoàng thượng.”
Bắc Tiểu Lôi vừa nói ra lời càn rỡ, trừ bỏ Dạ Tinh Triệt, tất cả mọi người đều phẫn nộ trách mắng nàng.
“Ân, ai cho các ngươi nói chuyện hử?”
Dạ Tinh Triệt quay đầu lạnh lùng liếc mọi người, hàn khí bức nhân.
Mọi người lập tức cúi thấp đầu xuống, im như thóc.
Du quý phi cúi thấp đầu vừa kinh vừa nghi, nữ tặc này rốt cuộc có thân phận gì lại có thể bất kính với hoàng thượng như vậy, mà hoàng thượng lại cũng không trách cứ nàng ta? Tay khẽ nắm lại, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ khủng hoảng. Sẽ không phải là một nữ tử sắp được phong làm phi chứ?
“Xuống dưới.”
Dạ Tinh Triệt đi đến bên dưới núi giả, vươn tay nói với Bắc Tiểu Lôi. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt thâm thúy kia như bị một tầng hơi nước bịt kín, trở nên vô cùng ôn nhu. Nếu như hắn không đưa lưng về phía những người khác, bọn họ nhất định sẽ trông thấy, càng sẽ hoài nghi mình nhìn nhầm.
“Không xuống.” Bắc Tiểu Lôi liếc cái xem thường, nàng cũng không phải đứa ngốc. Hoàng cung này chính là địa bàn của tên đăng đồ tử kia, ai biết hắn có thể không quan tâm đến tình huynh đệ với kẻ gây tai họa mà gây rối nàng không. Từ xưa lòng quân đã khó dò. Huống chi trong lịch sử không phải đều từng nói qua có rất nhiều hoàng đế đều làm những chuyện giết cha diệt huynh đệ sao, làm sao có thể chắc chắn người trước mắt sẽ không như thế chứ.
“Nàng—“
Bắc Tiểu Lôi hết lần này đến lần khác thể hiện thái độ bất kính, bất tuân làm cho Dạ Tinh Triệt cũng nhịn không được nóng giận. Thân là hoàng đế lại bị nàng khiêu khích tôn nghiêm, hắn cũng nhịn. Nhưng bây giờ trước mặt nhiều người như vậy, nàng ngang nhiên chống lại lời hắn, thật sự là không thể nhịn được nữa.
“Rốt cuộc nàng có xuống hay không?”
Con ngươi dần trở nên lạnh lẽo, hàn khí toàn thân tản ra làm cho đám người phía sau đều co rúm lại.
Cắt, ngươi tưởng làm bộ mặt hung dữ, bổn cô nương sẽ sợ ngươi à?
Bắc Tiểu Lôi thầm nghĩ, khinh thường quệt miệng. Sau đó nhìn phía xa xa bĩu môi.
“Ngươi trước hỏi bọn hắn một chút, còn muốn đuổi theo bổn cô nương không rồi nói sau.”
Dạ Tinh Triệt quay đầu lại thấy một đám thị vệ đi đến bên này.
“Tham kiến hoàng thượng.” Thị vệ cầm đầu dẫn mọi người quỳ xuống, vấn an Dạ Tinh Triệt.
“Bình thân.” Dạ Tinh Triệt phất tay, ánh mắt quét qua bọn họ. “Chuyện gì thế này?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, bọn nô tài phụng mệnh thái hậu đến bắt Tiêu Dao Vương phi.”
Thị vệ cầm đầu chắp tay nói, một lời của hắn vừa nói ra, những người khác đều ồ lên, không ngờ nữ tặc trên núi giả kia lại là Tiêu Dao Vương phi, cái này, cũng quá mức tưởng tượng được rồi.
Du quý phi ngẩng đầu tinh tế đánh giá Bắc Tiểu Lôi, trong lòng lại giống như bị vật gì đè lên, thật khó thở. Nữ tử này lại là Tiêu Dao Vương phi, nhưng vì sao nàng lại có cảm giác hoàng thượng quá mức quan tâm nàng ta rồi? Giữa hai người tựa hồ tồn tại một loại ám muội không rõ. Mà vì sao Tiêu Dao Vương phi lại gọi hoàng thượng là đăng đồ tử? Chẳng lẽ nàng ta không biết xưng hô như vậy chẳng những bất kính, vũ nhục hoàng đế, càng làm cho người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ ư? Hai tay vô ý thức xoắn lại, đến cùng là chuyện gì thế này?
“Xem đi, nếu như ta đi xuống, bọn họ nhất định sẽ bắt ta đi gặp lão vu bà kia. Ta mới không cần.”
Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, nếu phải đi gặp lão vu bà kia để mắt to trừng mắt nhỏ, nàng thà chờ ở trên đỉnh núi giả này, xem đám quý phi chán ghét kia diễn hí khúc còn hơn.
Sau khi Dạ Tinh Triệt nghe được lời của Bắc Tiểu Lôi, mấp máy môi, tiếp đó mắt lạnh liếc đám thị vệ một cái, thản nhiên nói.
“Các ngươi đi xuống đi.”
“Việc này—“ Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cứ tay không trở về như vậy nhất định sẽ bị thái hậu lột da a. Nhưng nếu không nghe theo mệnh lệnh của hoàng thượng, kết cục cũng sẽ rất thảm, việc này, rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng đây?
“Ân?” Hoàng đế nhếch cao mày kiếm, lạnh lùng trừng mắt.
“Vâng, nô tài tuân mệnh.”
Bị Dạ Tinh Triệt trừng như vậy, cả người đám thị vệ đều rùng mình một cái. Cuống quýt gật đầu, muốn rời khỏi.
“Chậm đã—“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.