“Hoàng hậu, ngươi nói nhiều quá rồi.”
Dạ Tinh Triệt lạnh lùng liếc Thượng Quan Mị một cái, trong đôi mắt thâm
thúy hiện lên một tia chán ghét. Nữ nhân này không tạo mưa gió là không
chịu ngừng phải không? Xem ra lần trước cảnh cáo đã bị nàng ta hoàn toàn coi thường.
“Ai gia cũng muốn biết câu trả lời.” Thái hậu
đứng ở nơi đó, mâu quang sắc bén, tựa như không biết được đáp án thì
không bỏ qua vậy.
Bắc Tiểu Lôi khoanh tay trước ngực, ngước mắt lên trời. Hừ, những người này là không chịu để yên đây mà.
“Mẫu hậu, kia chẳng qua là lời nói đùa của vương phi thôi.” Dạ Tinh Triệt
nói, nhưng lời này ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy gượng ép.
Bắc Tiểu Lôi bĩu môi giễu cợt, không lĩnh tình. Rõ ràng là chính hắn có
hành động giống như đăng đồ tử đối với nàng, hiện tại lại muốn nói lý do gượng ép cho có.
“Phải không?” Thái hậu hoài nghi nhìn Bắc Tiểu
Lôi, “Nếu như là nói đùa, vậy cũng rất không ra thể thống gì rồi. Nào có người đệ muội nào lại nói đại bá của mình là đăng đồ tử chứ, để cho
người ngoài nghe được thì người ta sẽ nghĩ như thế nào hả? Thật mất thể
diện hoàng gia. Huống chi Hoàng Nhi con cứ mặc cho nha đầu điên này làm
càn mãi sao?” Cách nói năng không hiểu chuyện như thế còn kém xa tiểu
hài tử.
“Ta nói các ngươi đủ rồi.” Bắc Tiểu Lôi bị ánh mặt trời
chiếu xuống đã không còn kiên nhẫn, nàng không phải tới để nghe những
người ở nơi này dài dòng lắm điều nói toàn những chuyện không hiểu ra
sao cả.
“Ta nghiêm túc nói một lần, nam nhân của ta chỉ có kẻ gây tai họa kia, còn hai người lão vu bà này cùng tiểu vu bà kia.” Ngón tay chỉ thái hậu cùng hoàng hậu với vẻ mặt đang tính kế, lạnh lùng nói.
“Các ngươi không cần mắc chứng vọng tưởng, bổn cô nương rất chướng mắt
đăng đồ tử này.”
“Lớn mật.”
“Càn rỡ.”
Nghe thấy Bắc Tiểu Lôi một câu lão vu bà, tiểu vu bà, thái hậu cùng hoàng hậu đều
biến sắc, nổi giận đùng đùng trừng Bắc Tiểu Lôi. Kim trâm trên đầu đung
đưa theo động tác của hai người, đỉnh đầu giống như bốc lên ngọn lửa.
“Đủ rồi.” Miệng vết thương của Dạ Tinh Triệt lại một lần nữa bị lời nói Bắc Tiểu Lôi xé rách, huyết nhục mơ hồ. Hắn ở trên vạn người rốt cuộc đã
nếm được sự khó chịu cùng thống khổ khi bị cự tuyệt, bất quá như vậy
cũng tốt, có lẽ nàng không lưu tình như vậy mới khiến cho bản thân nhớ
kỹ sự tàn nhẫn của nàng, mới có thể quên đi nàng.
“Thì thôi. Các ngươi chưa đủ, bổn cô nương cũng mệt rồi. Ta phải đi.” Khoát tay áo, Bắc Tiểu Lôi ngông nghênh rời khỏi.
“Đứng lại.” Thượng Quan Mị không cam tâm quát nàng, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn thẳng đến Bắc Tiểu Lôi.
“Hoàng thượng, Tiêu Dao Vương phi bất kính như thế, chẳng lẽ người cứ thả nàng ta đi như vậy sao? Tục ngữ nói, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nàng ta hết lần này đến lần khác khiêu khích uy nghiêm hoàng thất, hết lần
này đến lần khác bất kính với thái hậu, hoàng thượng. Nếu như không
trừng phạt nàng ta, chỉ sợ khó ngăn được miệng lưỡi người đời.” Nàng
không cam lòng cứ để cho Bắc Tiểu Lôi đi như vậy, nếu như lần này không
để cho nàng ta biết lợi hại, chỉ sợ ngày sau dã nha đầu này càng thêm
khó đối phó.
“Hoàng hậu nói đúng, nếu như ngay cả hành vi bất
kính lớn như vậy cũng tha thứ, ngày sau những người khác đều học theo,
thì còn nói gì đến phép tắc quy củ. Tôn nghiêm hoàng thất chẳng phải
càng dễ dàng bị người giẫm lên ư.”
Thái hậu càng nghe càng cảm
thấy hoàng hậu nói có lý, đối với Bắc Tiểu Lôi không biết lớn nhỏ, không có nửa điểm quy củ càng nhìn càng thấy không vừa mắt, kiên quyết không
thể tha cho nàng ta dễ dàng như vậy.
“Mẫu hậu, vương phi đại
thương mới khỏi, trẫm cho rằng có thể miễn trừng phạt nàng.” Dạ Tinh
Triệt nhìn vẻ mặt thái hậu, tự nhiên hiểu được bà đang nhằm vào Bắc Tiểu Lôi. Nhưng bất luận thế nào hắn cũng không thể để cho nàng rơi vào
trong tay thái hậu cùng hoàng hậu được, nếu không chỉ sợ không chỉ ăn
một chút đau khổ đâu. Huống chi đầu sỏ gây nên mọi chuyện là hắn, nếu
không phải mẫu hậu hoài nghi Bắc Tiểu Lôi quyến rũ hắn, thì làm sao lại
có sự tình như hiện tại. Về tình về lý, hắn đều không thể khoanh tay mặc kệ.
“Hoàng thượng là đang bao che cho yêu tinh này sao?”
Vẻ mặt thái hậu trầm xuống, thấy Dạ Tinh Triệt vì Bắc Tiểu Lôi mà ngay cả
lời của bà cũng không nghe, càng thêm khẳng định Bắc Tiểu Lôi là một tai họa, gọi nàng từ dã nha đầu thăng cấp lên thành yêu tinh.
Bắc
Tiểu Lôi vừa nghe liền không vui, lão vu bà này, nói ai là yêu tính hả.
Mắt đẹp hung hăng trừng bọn họ, thật sự là hỏng nửa đời người mới gặp
phải mấy kẻ điên này, chẳng những mắc chứng vọng tưởng, lại còn đều
không chịu nói lý, đều nói nàng dây dưa với hoàng đế đăng đồ tử kia, đều ở đây tự quyết định. Hừ, lão hổ không phát uy, bọn họ còn thật tưởng
nàng là mèo bệnh a.
“Ê, xú lão bà, bà nói ai là yêu tinh hả?” Tức giận trừng thái hậu, trong đáy mắt toát ra phẫn nộ. “Ta nói các ngươi
mới là lão yêu tinh, một đám bôi phấn lên mặt giống như cái mông khỉ.
Cho là đang hát hí khúc a.”
“Ngươi, ngươi—“ Thái hậu bị chọc tức đến không nói ra lời.
“Mẫu hậu.” Hoàng hậu nhanh chóng đỡ lấy thái hậu, dùng giọng điệu trách cứ
nói với Dạ Tinh Triệt. “Chẳng lẽ người cứ để cho người ta mắng mẫu hậu
cùng thê tử của người như vậy sao?”
“Hừ— “ Thái hậu cũng trách cứ nhìn hoàng đế. “Thật sự là con lớn không cần nương, câu này nói thật
không sai. Hiện tại đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả mẫu hậu cũng bỏ qua một bên mà.”
“Mẫu hậu—“ Dạ Tinh Triệt không khỏi đau đầu, đều nói ba nữ nhân thành một cái chợ. Hiện tại hắn rốt cuộc đã cảm nhận được rồi.
Nhưng đối với thái độ bất kính mẫu hậu của Bắc Tiểu Lôi, hắn cũng cảm
thấy quá mức. Dù thế nào Bắc Tiểu Lôi cũng chỉ là hậu bối, là con dâu,
làm sao có thể bất kính như vậy. Thật sự là vô pháp vô thiên, có lẽ nàng nên cần được dạy dỗ lại.
Quay người nhìn Bắc Tiểu Lôi, trong con ngươi thâm thúy lóe ra âm trầm. Tiểu nữ nhân trước mắt này, có lẽ phần
tiêu sái kia, cùng thần thái hào hứng là nguyên nhân hấp dẫn hắn, thế
nhưng không thể ngang ngược, không biết lớn bé như vậy.
“Vương
phi, mau xin lỗi mẫu hậu đi.” Ngữ khí lạnh lùng làm cho thái hậu, hoàng
hậu đều nhếch môi cười đắc ý, nghĩ rằng hoàng đế cuối cùng cũng thỏa
hiệp, nhưng bọn họ đều không biết trong lòng Dạ Tinh Triệt đang lo lắng
Bắc Tiểu Lôi càng vô pháp vô thiên gây thêm họa lớn hơn nữa, đến lúc đó
sẽ không chỉ giải quyết đơn giản là xong. Hắn, lo lắng nhất chỉ có an
nguy của nàng thôi.
“Dựa vào cái gì muốn ta xin lỗi?” Bắc Tiểu
Lôi không phục ngẩng cao đầu, ánh mắt trừng thái hậu, hoàng hậu. “Rõ
ràng là bọn họ gây sự với ta trước, chẳng lẽ ta còn phải ngoan ngoãn
đứng yên để mặc bọn họ khi dễ sao?” Hừ, nằm mơ đi.
“Xin lỗi—“
Nhìn thấy sắc mặt thái hậu lại trở nên âm trầm, Dạ Tinh Triệt lại tăng
thêm giọng điệu. “Bất luận thế nào, nàng cũng là hậu bối, thân là con
dâu lại chống đối mẫu hậu vẫn là không đúng.”
Hừ, bà ta cho tới bây giờ đều không đối xử với nàng giống với con dâu.
Bắc Tiểu Lôi khẽ quay cổ, quật cường nghiêng đầu sang một bên.
Gió thổi qua, vang lên một tiếng kêu sợ hãi xé toang bầu trời.
“Có thích khách—“