Lời này Thanh Trọng nói ra khiến cho Dư thị và Uyển Ngọc lạnh gáy, Uyển Ngọc trọng tâm không vững lùi về phía sau vài bước, Dư thị lúc này không thể làm ngơ được nữa, bà ta đứng dậy cúi đầu thấp xuống, cung kính nói.
"Đã khiến cho Triệu ma ma chê cười rồi, thân là nương lại không thể quản giáo nhi nữ, ta lấy lòng hổ thẹn, chỉ mong Triệu ma ma và vương gia giơ cao đánh khẽ tha cho nhi nữ lần này, ta quay về sẽ hảo hảo quản giáo nó lại thật tốt a."
Thanh Trọng không liếc nhìn gì Dư thị trực tiếp đáp chuyện với Triệu ma ma.
"Triệu ma ma, nếu bà lần này nếu có thể tha cho nhi nữ ta một lần, ta sẽ luôn ghi nhớ ân tình này."
Thấy Thanh Trọng và Dư thị đều đồng loạt cầu xin cho mình, Uyển Ngọc lấy lại tinh thần, nàng ta không sợ nữa ngang nhiên đứng đó không thèm xin lỗi, Triệu ma ma cau mày nhìn thái độ của Uyển Ngọc, bà ấy vốn tính tha cho Uyển Ngọc như là cho Cảnh vương phủ thể diện, nhưng thể diện này Uyển Ngọc không muốn nhận vậy thì bà ta không thèm cho nữa, Triệu ma ma đưa tay vào trong túi càn khôn của mình từ trong túi lấy ra một cây roi có màu vàng óng ánh, chui roi còn có một miếng ngọc bội khắc chữ Ngự, độ dài của cây roi dài tầm 1 thước, Thanh Trọng nhìn thấy hành động này của Triệu ma ma mà lạnh người, trước đây có một sủng phi cậy sủng sinh kiêu, dám vô lễ với thái hậu, Triệu ma ma đã thẳng tay dùng cây roi này đánh chết nữ nhân đó, từ đó về sau không có ai dám trước mặt Triệu ma ma mà to tiếng chứ đừng nói là phạm tội, Dư thị sợ hãi kéo áo Uyển Ngọc bắt nàng ta quỳ xuống, Uyển Ngọc bị Dư thị kéo ngã xuống đất, Dư thị lại một lần nữa van xin.
"Triệu ma ma, nhi nữ nhà ta có làm điều gì sai cũng là do ta dạy bảo không nghiêm, bà có đánh hãy đánh nương thân là ta đây, xin bà hãy vì nhi nữ nhà ta tuổi còn nhỏ mà miễn tội cho nó, ta van xin bà đó Triệu ma ma."
Vừa nói Dư thị vừa quỳ rạp xuống đất, Triệu ma ma ánh mắt lạnh băng nói lớn.
"Thanh Uyển Ngọc, ngươi ỷ là hoàng thân quốc thích lại ăn nói ngang ngược như vậy, ngươi nói xấu ta thì bỏ đi cũng được, đằng này ngươi dám nói xấu quận chúa, xúc phạm Chiến vương gia, ngươi có biết thân phận của họ cao hơn ngươi như thế nào không? Tĩnh Liên quận chúa là quận chúa được đích thân thánh thượng sắc phong, là vị quận chúa duy nhất trong lịch sử làm quận chúa của cả hai nước, bây giờ An Nhân công chúa đã chết đi theo luật Bắc Tề quốc Tĩnh Liên quận chúa có thể thay thế mẫu thân làm công chúa của Bắc Tề quốc, còn Chiến vương gia có lai lịch gì chắc ta không cần phải nhắc lại nữa, ngươi nói quận chúa ở ngoài mất đi danh tiết, ta thay mặt Chiến vương nhà ta nói cho ngươi biết..."
Triệu ma ma dừng lại vài giây tay bà dùng roi quất mạnh xuống đất một phát, nền gạch đã vỡ ra làm nhiều mảnh nhỏ, lời Triệu ma ma nhấn mạnh.
"Bất luận cho dù quận chúa và Chiến vương gia có làm ra chuyện gì đi chăng nữa, cùng lắm vương gia rước quận chúa về phủ sớm hơn dự kiến, cho dù quận chúa có đi chơi với vương gia thêm bao nhiêu ngày, thì cũng chưa tới lượt thứ nữ như ngươi to miệng xem vào, ta hôm nay trước là nể mặt Cảnh vương sau là nể mặt quận chúa nên sẽ không đánh vào mặt của ngươi, lập tức đứng lên quay lưng lại chuẩn bị chịu 20 roi này của ta, nhanh lên!"
Lời này nói ra khiến cho Thanh Trọng còn phải run sợ, Dư thị ngã khụy xuống đất, Uyển Ngọc thì mặt đơ đơ nàng ta không tin những gì mà Triệu ma ma vừa nói, chưa kịp để Uyển Ngọc hoàn hồn Triệu ma ma đã sai hai gia binh bước tới chỗ của Thanh Uyển Ngọc, lôi nàng ta ra giữa đại sảnh, cho nàng ta quay lưng về phía Triệu ma ma, Dư thị lập tức bò tới nắm áo Triệu ma ma thay Uyển Ngọc van xin.
"Triệu ma ma, xin bà hãy tha cho nhi nữ của ta, xin bà đó Triệu ma ma."
Triệu ma ma liếc mắt nhìn Thanh Trọng, ông ấy kéo ngay Dư thị đứng dậy, nói lớn.
"Đủ rồi, khóc la gì nữa, Uyển Ngọc nó làm sai thì tự chịu, hôm nay Triệu ma ma nể mặt bổn vương tha chết cho nó là quý lắm rồi, kẻ nào còn xin xỏ thì trực tiếp đến chấp pháp đường lĩnh tội!"
Uyển Ngọc nghe thấy lời nói này của Thanh Trọng nàng ta lúc này mới hoàn hồn, trực tiếp ngã khụy xuống đất nàng ta nước mắt tuôn rơi nhưng lại không dám lên tiếng nữa, Dư thị lúc này cũng từ bỏ hy vọng, bà ấy buôn áo Triệu ma ma ra, ngồi thẩn thờ, Triệu ma ma lấy roi quất mạnh lên người của Thanh Uyển Ngọc, nàng ta đau đớn hét lớn.
"Á...á...a... đau... phụ thân...á.!!!"
Một roi... năm roi... mười roi... hai mươi roi... Cuối cùng cũng đã kết thúc, lưng của Uyển Ngọc thấm đỏ máu, máu rướm ra khắp tấm lưng trắng ngọc của nàng ta, từ roi thứ mười nàng ta đã chịu không nổi mà ngất đi, thấy Triệu ma ma thu roi lại rồi Dư thị mới dám bước đến chỗ của Uyển Ngọc, mặt Dư thị nhìn thấy vết thương của Uyển Ngọc mà xanh tái cả ra, Dư thị lập tức sai tỳ nữ đi gọi Dược Sĩ sư tới đây, nãy giờ mẹ con Ngụy thị ngồi đó xem kịch nhưng lại là cười không nổi, Thanh Trọng lên tiếng.
"Còn đứng đó làm gì, không nhanh đem nghịch nữ này xuống cho bổn vương, Triệu ma ma để bà phải đau tay rồi."
Dư thị đang đi cùng với hạ nhân khiên Uyển Ngọc đi nghe Thanh Trọng nói vậy mà thất vọng tận cùng, Dư thị không thể ngờ Thanh Trọng không những không làm gì Triệu ma ma mà còn nói làm cho bà ấy đau tay, Dư thị không biết phải nói Cảnh vương là tàn nhẫn hay là vô tình với mẹ con bà ấy nữa, Triệu ma ma liếc mắt nhìn mẹ con nhà Ngụy thị, bà ấy bỗng lên tiếng giọng nói ấy mang đầy vẻ uy hiếp.
"Thôi lão nô mệt rồi, lão nô cũng đã làm xong những gì mà Chiến vương gia giao phó, giờ lão nô cũng xin cáo từ, à phải rồi những món đồ lúc nãy được tặng cho quận chúa và Cảnh vương ngài mà thôi, mong vương gia hãy cân nhắc khi sử dụng mấy món đồ này a. Lão nô cáo từ."
Dứt lời Triệu ma ma cùng với đám gia binh rời khỏi, Thanh Trọng và toàn bộ những người ở đây mới có thể thở nhẹ một hơi, lần này Thanh Trọng cũng đã hiểu được tâm ý của Lục Phong, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy bớt lo lắng vài phần.
- -------Hết Chương 33-------