Vương Phi Ngâm Tuyết

Chương 22: Chuyện năm xưa




Ngâm Tuyết một thân nam trang ngồi trong Cẩm Tú Phường, trên tay là ly rượu túy mộng tửu. Thất Sát Ám Các bọn họ gồm có bảy người đều là cao thủ trong giang hồ. Tất cả bọn họ đều có những sở trường khác nhau
Lưu Ly tinh thông về ám khí.
Minh Tịnh tinh thông về chiến thuật.
Vô Song tinh thông dùng độc.
Chi Mạn tinh thông về cổ trùng.
Cửu Minh lại về thuật dịch dung.
Lăng Sở tinh thông dùng thảo dược.
Huyền Minh tinh thông trị thương.
Tất cả bọn họ đều là những năm đó do nàng dùng mạng mình mà đổi mạng bọn họ về. Bọn họ đều thề chết trung thành với nàng, chỉ có Chi Mạn là không giống họ. Nhớ năm đó người Miêu Cương vì bại dưới tay phụ thân nàng mà ôm hận. Người Miêu Cương dùng kế sách hạ lưu bắt nàng muốn dùng nàng nguy hiếp thụ thân. Lúc đó Nàng gặp được Chi Mạn nàng là người Miêu Cương. Thân sinh của nàng là tướng quân của Miêu Cương, vì lập được nhiều chiến công nên bị tiểu nhân hãm hại phải mang tội danh phản quốc. Quốc Vương nghe theo gian thần xử tội trưu di cửu tộc gia tộc nàng, nàng may mắn trốn thoát. Nàng dùng tính mạng thề sẽ báo thù cho gia tộc, hôm đó trong rừng nàng thấy người Miêu Cương bắt Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết đã hứa sẽ giúp nàng báo thù. Nàng dùng cổ trùng giết hết người Miêu Cương cứu Ngâm Tuyết nhưng Ngâm Tuyết đã bị người Miêu Cương dùng cổ trùng Tằm Kim Tuyến. Loại cổ trùng này là loại cổ trùng cực độc, loại cổ trùng này không khiến vật chủ chết ngay. Mỗi Đêm trăng tròn cổ trùng phát tán sẽ như vạn con sâu gặm cắn thân thể, khiến người trúng cổ sống không bằng chết. Sau ba năm nếu không có thuốc giải sẽ đứt từng đoạn kinh mạch đau đớn đến chết.
Sau khi thoát khỏi Miêu Cương Ngâm Tuyết và Chi Mạn về đến Tống quốc. Như lời hứa Ngâm Tuyết giúp nàng báo thù, thấy Chi Mạn không nơi nương tựa, Ngâm Tuyết có chủ ý muốn giữ nàng lại. Chi Mạn nàng không chốn dung thân đành theo Ngâm Tuyết nàng.
Nghe nói Thiên Tầm Sa của Phỉ Miễm Quốc có thể giải được Tầm Kim Tuyến, Nhưng Thiên Tầm Sa chỉ là truyền thuyết chưa ai từng thấy qua nó.
Đêm đó đúng vào đêm trăng tròn, Ngâm Tuyết nàng vì sợ người thân lo lắng nên một mình trốn ra cánh đồng hoang. Đêm trăng tĩnh mịch, gió nhẹ nhàng thổi bay nhẹ tóc nàng. Cơn đau cũng từ từ kéo đến, nàng cắn chặt môi không để bật ra tiếng kêu nào. Một tiểu cô nương nhỏ bé cứng cõi chịu đựng nổi đau cắn xé, một thân ảnh không xa im lặng quan sát nàng rồi vang lên tiếng cười to. Nàng nén cơn đau nhìn lên một thân tuấn mỹ thoát tục nhẹ đến cạnh nàng, Giọng nói âm trầm vang lên.
"Nhận ta làm sư phụ ta giúp ngươi giải cổ trùng."
Nàng ngơ ngác nhìn, vẻ mặt tuấn mỹ mang theo chút cổ quái. 'Chi Mạn từng nói Tằm Kim Tuyến chỉ có Thiên Tầm Sa có thể giải lẽ nào...' Trong lòng nàng nghi ngoặc.
" Người có Thiên Tầm Sa?"
" Ha Ha..."
Người đó cười to bảo.
" Ta không có Thiên Tầm Sa nhưng ta có cách giải cổ trùng trong người ngươi."
Ngâm Tuyết nghe vậy mừng rỡ.
" Cầu xin người giúp tiểu nữ."
" Không phải ta đã nói, ngươi phải là đồ đệ của ta sao?"
Ngâm Tuyết suy nghĩ l, cơn đau lại nổi lên. Nàng đau đớn khụy xuống, nàng cắn chặt môi dưới cố lấy hơi.
" Sư phụ mong người cứu đồ nhi."
Thân ảnh cười to, vận nội lực chưởng vào nàng, thuận lợi chuyền nội công cho nàng. Thân thể nhỏ bé vì chịu nội lực quá lớn cơ hồ không thể chịu nổi. Nàng vì vậy thổ huyết, Vị tiên sinh liền thu tay về nhìn nàng cười tươi.
" Rất tốt...Rất tốt a."
" Sư phụ người có thể cho đệ tử biết người là ai không?"
" Người đời gọi ta là Cầm Thánh."
Ngâm Tuyết ngạc nhiên đến lặng người. Người cổ quái trước mắt nàng, là sư phụ nàng lại là minh chủ võ lâm sao?
" Không còn sớm nữa ngày mai con phải quay trở lại đây. Nhớ không được nói với ai việc nhận ta làm sư phụ."
" Đồ nhi hiểu rõ."
Ngày hôm sau như lời hẹn nàng đến đây gặp Cầm Thánh. Hắn chỉ cho nàng một con dao găm lại muốn nàng giết chết bầy sói hoang. Nàng nhìn bầy sói đói khát trước mặt sợ hãi đến độ không giám nói gì, Cầm Thánh thấy vậy liền bảo.
" Là đệ tử của ta lại sợ mấy con sói hoang?"
Nàng sợ hãi nhưng tay vẫn cầm chặt dao găm mà tiến lên phía trước. Sau hai canh giờ toàn thân nàng toàn là máu, chẳng biết là máu của bầy sói hoang hay là máu của nàng, nàng cười tươi bảo.
" Sư phụ đồ nhi làm được rồi."
Nói rồi nàng vì kiệt mà ngã xuống. Cầm Thánh đến cạnh bế nàng lên rồi rời đi.
Một tháng sau
Cầm Thánh sau khi truyền lại các võ công chân truyền cho Ngâm Tuyết thì có ý định rời đi.
" Sư phụ người đừng đi có được không?"
" Ta bốn bể là nhà không nơi nào có thể giữ chân ta, sẽ có lúc ta đến tìm con."
Nói rồi Cầm Thánh đưa cho Ngâm Tuyết cây Huyền Cầm và một vật gì đó.
" Đây coi như là quà ta cho con chơi vậy, nếu không thích cứ vứt đi."
Nói rồi Cầm Thánh quay đi, xong lại bất ngờ quay lại chưởng cho Ngâm Tuyết một chưởng, Ngâm Tuyết ôm lấy ngực lùi lại vài bước. Cầm Thánh cười to rồi nhắc nhẹ chân dùng khinh công đi mất. Ngâm Tuyết ngồi xuống đều hoà hai dòng nội lực đang chảy trong người. Nội lực quá lớn khiến nàng không thể đều hoà nổi, nàng thổ huyết mắt nàng mờ dần rồi tắt lịm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.