Vương Phi Ngâm Tuyết

Chương 27: Thất sát, tinh sát




Phía bên ngoài, thủ vệ sớm đã bị người của Ngâm Tuyết thu thập gọn ghẽ thần không biết quỷ không hay, nàng trùng điệp, nếu như cứng rắn tấn công nơi này, sợ rằng sẽ đối đầu Ân gia, ngày sau có thể mang cho Lâm Phong phiền toái, chẳng trách hắn muốn mình ra tay. Ngâm Tuyết đại khái biết ý tứ Lâm Phong, đem Ân Môn lão tướng điều cách khỏi nơi này, dễ dàng tấn công núi sao?
Đi ngang qua một tên nam đầy tớ hướng bên trong đưa trà, Ngâm Tuyết đem Thiên Hoang Nhẫn khẽ ra tay, bịt miệng hắn vứt qua một bên xử lý gọn gàng, sau đó nhanh chóng thay quần áo, đi vào đưa trà.
Lâm Phong đã từng đề cập giới thiệu mấy Ân gia võ tướng này, bọn họ võ công không tính là quá cao, nhưng Ngâm Tuyết cũng không dám mạo hiểm trực tiếp giết người, mà là dùng lời nói dẫn dụ một người đi ra ngoài. “Lão gia tử, mới vừa rồi tiểu nhân đưa trà cho vương gia, bên kia đột nhiên truyền đến thanh âm, không biết có vấn đề gì, đã có người nào báo tin cho ngài?”
Ân gia mấy người lúc này đã như chim sợ cành cong, vừa nghe thấy thế lập tức kinh ngạc.Lão Tam đứng lên nói.
"Gia gia không cần kinh hoảng, đợi Tôn nhi trước tiên đi xem một chút."
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, Ngâm Tuyết cũng lặng lẽ chậm rãi đi theo phía sau hắn, hắn đi gấp rút hoàn toàn không nhìn đến gã sai vặt đương cúi đầu phía sau.Ngâm Tuyết vừa khéo lợi dụng lòng người, lúc này phía sau Ân lão tam đề phòng quả thực là ít ỏi.
Khi mở cửa phòng dĩ nhiên là khối thi thể! Ân lão tam há hốc mồm, lưng đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, quay đầu lại kinh ngạc nhìn đôi mắt lóng lánh hàn băng. Hắn giãy dụa muốn nói cái gì đó, nhưng không nói ra được, nữ nhân này thực đáng sợ! Đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn trước khi chết.Ngâm Tuyết rút đao, lau máu, lẳng lặng ẩn núp trong đêm tối đợi chờ.
Bên trong viện yên lặng quỷ dị, Ân gia lão đầu mang theo mấy nhi tử cùng tôn tử toàn bộ đến nơi đây. (nhi tử: con trai; tôn tử: cháu trai)
" Gia Gia, đây là...."
Ân lão đầu có mấy phần hiểu ra, dù sao chuyện cũng vừa mới xảy ra, lập tức cảnh giác.
"Hỏng rồi! Đích thị là Lâm Phong đem binh mã tới trong núi rồi!"
"Làm sao được, Hồng Diệp Cốc cơ quan trùng điệp, căn bản không thể nào có người vào được trong cốc!"
Mấy tôn tử còn chưa tin.
"Các ngươi làm sao cùng ta mang tiến vào, bọn họ cũng vào bằng cách ấy."
Đột nhiên, ngoài viện xuất hiện một đám người xông vào, bao vây chung quanh bọn họ, người dẫn đầu dĩ nhiên là bọn người Thất Sát. và Tinh Sát.Thanh âm ngạo nghễ của Lâm Phong truyền đến, một vị hồng y mỹ nam tử cất bước đi tới, nụ cười chiến thắng đọng ở trên môi.
Ân lão đầu còn không biết là chuyện gì đương xảy ra đã bị người của Thất Sát và Tinh Sát chế ngự, lúc này hắn mới hiểu được, thì ra Chiến thần Bắc Thần cũng không phải là hư danh nói chơi.
Lúc này, Ngâm Tuyết âm thầm đi ra, người chung quanh nhìn thấy nàng đều rối rít kinh ngạc.
Dưới chân núi vang lên tiếng hổn chiến, tiếng la hét, tiếng kêu rên, tiếng trống, thanh âm binh khí rền vang, giống như nước lũ bất ngờ bộc phát.
Mà mặt những người này, như đương ở chỗ nhàn nhã thong thả ngắm nhìn, mặt không đổi sắc. Bọn họ cùng nàng giống nhau, không để tâm tánh mạng người khác ở trong lòng, nhân mạng đối với bọn họ mà nói, chỉ là mấy con số mà thôi.
" Xem ra lần này binh khí không thể đến tay Dạ Thần Thiên rồi."
Ngâm Tuyết híp mắt, cười nói. Lâm Phong nghe vậy liền bảo.
"Vậy chi bằng Tuyết công tử cũng nói một chút đi. Nói ra, lần này chiến công cũng có phần của ngươi, nếu ngươi không dẫn dụ bọn họ tới nơi này, ta cũng không thể hạ thủ, trở về ta sẽ trọng thưởng ngươi hậu hĩnh. Những người này dù sao cũng chết, không bằng để cho bọn họ làm quỷ minh bạch, như thế nào?"
Ân gia vừa nghe quả thực hối hận tới xanh cả ruột rồi, ngàn lần không nên vạn lần không nên, bọn họ không nên đem Lâm Phong lên núi. Hoàng thượng chỉ nói để Lâm Phong hắn ở đây hắn sẽ không thể làm được gì. Nhưng là trong đó chi tiết cụ thể thế nào cũng rất mơ hồ, bọn họ ngay cả việc Lâm Phong như thế nào đột nhiên tiến công Hồng Diệp Cốc cũng không biết.
Ngâm Tuyết băng lãnh nhìn hắn một cái, biết hắn hôm nay là nhất định bắt nàng phải thể hiện, mà mục đích của hắn cũng rất rõ ràng —— lập uy! Tránh khỏi sau này bị những người này xem thường. 'Tướng công này của ta quả thật thâm sâu a, Thất Sát ta làm việc cho chàng liền nói thành Thất Sát là người của chàng rồi.Hazzz ai bảo ta là vương phi của chàng đành mặc chàng sai bảo a.'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.