Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết tiến lên một bước, nhếch mày, thần sắc thản nhiên.
"Ngâm Tuyết đã cố ý lên đài, tự nhiên không thể không tỏ thành ý, cho nên Huyền Mặc lệnh này......"
Nói được một nửa, Tống Ngâm Tuyết liền ngước mắt nhìn Nhất Triển, cười tự phụ, nụ cười kia sáng lạng như hào quang chói mắt, bắn thẳng đến trong nội tâm âm u của nàng ta.
"Cho nên Huyền Mặc lệnh này...... Tất nhiên là sớm đã tìm được rồi."
Ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi mở ra, một khối lệnh bài khắc hình rồng mây hiện ra trong tay, trong sát na làm tất cả mọi người ở đây biến sắc.
"Huyền Mặc lệnh!"
Chung Hồng nghẹn ngào mà gọi lên đầu tiên, trên gương mặt bình tĩnh, có một tia kích động cùng kinh ngạc, mà phía sau hắn, những trưởng lão kia không có sự trầm ổn của hắn, đều thẳng tắp đứng dậy, bộ dạng muốn tiến lên xem cho rõ ràng. Mọi người như cái nồi nước sôi bị nổ tung, đối với những rung động liên tiếp này, bọn họ đã không biết nên dùng lời nào để hình dung nữa rồi, chỉ sâu sắc hiểu được một sự kiện. 'Vương Phi Ngâm Tuyết, kiều nữ tài năng ngút trời!'
"Hừ, hóa ra ngươi đã sớm xếp đặt tốt hết thảy mọi chuyện!"
Bừng tỉnh đại ngộ, Nhất Triển nghiêm nghị quát Tống Ngâm Tuyết.Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi liếc nàng, miệng nghiền ngẫm. "Ta thắng bằng bản sự, Thánh Cô nói lời này rốt cuộc là dựa vào đâu a....."
"Đừng giả bộ, từ một khắc ngươi xếp đặt để mình rơi xuống vực kia, ngươi đã nghĩ đến hôm nay! Ngươi từng bước một tỉ mỉ bày kế, không phải là muốn phản kích sao? A, Tống Ngâm Tuyết, ta thật không nghĩ tới, hóa ra ngươi đúng là lợi hại như vậy!"
"Người không phạm ta ta không phạm người, Thần Thiên hắn vì ngôi vị ra tay sát hại phụ hoàng, lại bắt ta thay hắn mang tội danh này. Mối thù giết cha đoạt mệnh này, cả đời Tống Ngâm Tuyết ta sẽ ghi nhớ trong lòng......" Đưa tay chỉ thẳng vào trái tim của mình, nói đến người nhà, giống như đã va chạm vào vảy ngược của nàng, vì vậy lần đầu tiên, nàng lộ ra loại ngưng trọng hủy thiên diệt thế trước mặt người khác, ánh mắt cùng lời nói thâm trầm, chấn sâu vào tâm khảm mỗi người!
"Ngươi!"
Nhất Triển nghẹn lời, trong lúc nhất thời cũng không phản bác được, chỉ gắt gao nhíu mày. Mà lúc này, Tống Ngâm Tuyết chuyển mắt nhìn quanh, thi triển phong tư cao diệu bễ nghễ cười trông thiên hạ.
"Ta...... cái gì? Bất kể là trùng hợp cũng tốt, cố ý cũng được, Tống Ngâm Tuyết ta sống trên đời, không thẹn với trời đất."
Hay cho một câu 'Không thẹn với trời đất', thu hết trái tim của mọi người tại đây, khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào, thề phải đi theo! Giờ khắc này tình cảm của bọn họ mãnh liệt bành trướng, một lòng muốn đền đáp! Dưới khí thế vô hạn, mục đích đã hoàn thành, Tống Ngâm Tuyết đảo mắt nhìn quang, phong thái oai hùng, khiến cho Nhất Triển trố mắt, không khỏi khẽ nhếch cặp môi đỏ mọng. 'Hừ, đã không chiếm được thì ta đoạt lấy! Dù sao Huyền Mặc lệnh nằm trong tay ai, thì người đó chính là minh chủ võ lâm! Sao không trực tiếp đoạt lấy cho sảng khoái.' Quyết định chủ ý, thân ảnh mạnh mẽ nhảy về phía trước, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tay đoạt lấy mục tiêu trong tay Ngâm Tuyết, động tác kia nhanh đến khiến người ta không chống đỡ nổi, chỉ thấy một đạo thân ảnh đỏ tươi, xẹt qua trong sát na. Tựa hồ sớm đã đoán trước, Ngâm Tuyết nhẹ nhàng nhảy lên một cái, miệng nghiền ngẫm trêu tức.
"Thế nào, Thánh Cô? Vô lại không thành thì thăng cấp lên làm cường đạo a? Xem ra hứng thú của ngươi, đúng là rất rộng!"
"Hãy bớt nói nhảm đi, xem chiêu!"
Không muốn nhiều lời với nàng, Nhất Triển xuất chiêu, thế công hung mãnh, trong lòng của nàng ta, thất bại vừa rồi chẳng qua là do nàng nhất thời chủ quan, với võ công của nàng, căn bản không có khả năng bại dưới tay một nha đầu thúi miệng còn hôi sữa! Thân ảnh giao nhau lần nữa, đã không còn quy củ trói buộc, chỉ còn lại sự ngoan độc muốn đưa người ta vào chỗ chết, Nhất Triển phấn khởi, khí thế mãnh liệt. Tống Ngâm Tuyết vĩnh viễn vẫn luôn thong dong bình tĩnh như vậy, sau đó hất quạt một cái, tiêu sái linh hoạt ứng đối mỗi một lần công kích của Nhất Triển. Lại thấy cao thủ so chiêu, tất cả mọi người ngưng thần nín thở, không dám thở mạnh ra một cái, thậm chí có những người còn khẩn trương đến nắm chặt nắm tay. Mấy lần công kích không được, mị nhãn Nhất Triển chuyển hướng, nàng cười âm hiểm, nhếch mày, khích tướng mà nói.
"Tống Ngâm Tuyết, chỗ này quá nhỏ, không tiện thi triển, ngươi dám cùng ta ra sau núi, chúng ta phân cao thấp tại đó không!"
"Cam tâm tình nguyện."
Tống Ngâm Tuyết cười khẽ, không cho là đúng, đứng dậy, đi theo thân ảnh đỏ thẫm kia.
" Minh Chủ.."
" Ngâm Tuyết."
Mọi người kêu gọi, mắt thấy hai đạo thân ảnh rời đi, bọn họ đều không do dự đi theo.
Lâm Phong dẫn đầu nhảy theo, theo sát sau lưng người ngọc, tiếp theo là Ngọc Minh, Đoàn Niệm và Thất Sát chạy về phía sau núi.
Tống Vũ Kiệt cùng các trưởng lão trong hội trưởng lão ở một chỗ, tất nhiên là sẽ không rớt lại phía sau.
Phía sau núi của Vân Thủy sơn trang, bạch y hồng y giao chiến khó phân thắng bại, động tác cực nhanh, biến ảo mãnh liệt, làm cho người ta sợ hãi than thở. Tuy Nhất Triển phát động tổng tiến công, cơ hồ là dùng hết toàn lực, chính là chỉ có chính cô ta biết rõ, bất luận cô ta dùng phương pháp gì, thủy chung vẫn không thể chính thức tiếp cận thân thể của Tống Ngâm Tuyết. Chẳng lẽ võ công của nha đầu kia đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa sao? Làm sao có thể! Trong thiên hạ, chẳng lẽ còn có kỳ nhân dị sĩ như thế sao?
Nhất Triển nghi hoặc, vừa đánh vừa âm thầm suy tư, thấy thế, Tống Ngâm Tuyết khinh thường cười một cái, trở tay biến chiêu, trong biến hóa lượn lờ, một chưởng phóng ra, vỗ thẳng vào trước ngực Nhất Triển, chấn động khiến nàng ta ói ra một ngụm máu tươi, thân thể mạnh mẽ ngã xuống trên mặt đất.
"Thánh Cô, ngươi cũng quá không tôn trọng ta a? Trong lúc luận võ giao thủ trong lòng còn nghĩ đến những chuyện khác."
Cây quạt nhẹ phe phẩy nơi tay, mắt thấy khóe miệng Nhất Triển ứa máu ngồi dưới đất, Tống Ngâm Tuyết cười tà nịnh.
"Phi Tuyệt Đoạt Mệnh chưởng? Ngươi biết Cầm thánh!"
Rốt cuộc đã hiểu tại sao lại có loại cảm giác tương tự như đã từng gặp nhau rồi? Nhận một cú "Phi Tuyệt Đoạt Mệnh chưởng" này, khiến nàng ta nhớ lại rất nhiều điều.
"Nha đầu thúi, nói! Làm sao ngươi biết chưởng pháp của Cầm thánh!"
Che ngực, Nhất Triển cắn răng nói, giờ phút này, nàng ta cũng không để ý tình cảnh chật vật của mình sẽ bị mọi người chen chúc tới trông thấy, chỉ một lòng muốn biết ngọn nguồn mọi chuyện.
"Không có gì! Bất quá là học vài năm võ nghệ với ông ấy, được ông ấy truyền cho chút ít võ công chân truyền thôi, đại mỹ nhân không cần giật mình như vậy......"
"Cầm thánh là sư phụ ngươi!"
Nghe xong lời mà Tống Ngâm Tuyết nói…, toàn thân Nhất Triển khẽ giật mình, không thể tin được nghẹn ngào kêu lên, mọi người vây xem chung quanh, cũng vô cùng kinh ngạc.
Vương phi Ngâm Tuyết nàng ta...... cư nhiên là đồ đệ của Cầm thánh? Thế giới này a......
"Ông ấy nhận ta là đồ đệ. Chỉ là học nghệ vài năm, một người thích dạy, một người muốn học, sau đó không còn bất cứ liên hệ gì, không theo bất cứ thông lệ gì của thế tục.”
Tống Ngâm Tuyết tùy ý nói, như mây trôi nước chảy, mây bay qua trời.
"Hừ, chuyện này rất là phù hợp với tính tình của hắn, không bị thế tục câu thúc, không thích đạo lý trói buộc!"
Chống thân thể cứng ngắc đứng lên, thân thể hơi lay động, có thể thấy được lực đạo trong chưởng mà Nhất Triển trúng rất sâu, sâu đến mức khiến tâm mạch nàng ta trọng thương. Truyện Ngược
"Không thể tưởng tượng được Cầm thánh lại thu đồ đệ như ngươi, hèn gì võ công của ngươi lại lợi hại như vậy. Huyền Mặc lệnh của ngươi chính là hắn đưa cho ngươi phải không? Hết thảy mọi chuyện, kỳ thật từ trước ngươi đã bày binh bố trận sẵn rồi! Ha ha, ha ha ha ha......Tống Ngâm Tuyết a Tống Ngâm Tuyết, có người nói ngươi cực kì thông minh, túc trí vô song, lúc đầu ta còn không tin, không thể tưởng tượng được, cuối cùng thật sự là như thế!"
" Tống Ngâm Tuyết, luận tâm trí, luận lòng dạ, nói thật, ngươi thật sự không thể không khiến ta kính nể!"
"Đa tạ Thánh Cô tán dương, có lời nói này của ngươi, ta nghĩ tối ta nằm mơ cũng phải mỉm cười tỉnh a."
Quay mắt về phía Nhất Triển đang phẫn hận mà nói, Tống Ngâm Tuyết biểu hiện ra sự nghiền ngẫm cùng đùa giỡn trước sau như một, nàng nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn về phía trước, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, môi son nhàn nhạt khẽ mở.
"Nhất Triển hôm nay ngươi cùng đường rồi, vậy..... Ngươi chuẩn bị làm sao đây?"
"Cùng đường! Hừ, thật là như vầy sao?"
Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, Nhất Triển cười âm hiểm, nàng ta lạnh lùng nhìn lướt qua mọi nơi, giương mắt lên nghiến răng nói.
"Tống Ngâm Tuyết, ngươi cũng quá xem thường ta a? Hôm nay ta đã đến đây, vậy nhất định sẽ chuẩn bị vô cùng hoàn hảo!"
Một câu vừa rơi xuống, ngón tay Nhất Triển nâng cao, lần thứ hai hướng bốn phương phát ra mệnh lệnh, trên mặt lộ ra thần thái đắc ý.