Vương Phi Tự Tu Dưỡng

Chương 2:




4
Tháo bỏ trâm cài, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng khóc của nha hoàn.
"Điện hạ, ngài mau đến xem trắc phi của chúng ta đi."
"Trắc phi vì cầu phúc cho ngài và Hoàng tử phi mà quỳ đến ngất xỉu rồi."
Tay Cẩm Lý đang chải đầu cho ta liền khựng lại.
Ta nhìn vào gương mỉm cười giễu cợt.
Xem ra Ninh Âm thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Sẽ không dễ dàng buông xuôi.
Quay đầu lại, Tiêu Thừa Vũ trên giường đã vội vàng đứng dậy.
Có lẽ không ngờ ta đột nhiên nhìn qua, sắc mặt gã thoáng ngưng đọng.
"Âm Âm từng vì cứu ta, mà thân thể để lại di chứng."
"Ta đi xem một lát rồi quay lại."
Ta dịu dàng cười, thông cảm nói.
"Sức khỏe Ninh muội muội không tốt, điện hạ đi xem là phải."
Tiêu Thừa Vũ ngẩn ra, không ngờ ta lại rộng lượng như vậy.
Gã gật đầu, vừa nhấc chân, ta lại ra lệnh cho Cẩm Lý vào cung mời thái y.
Tiêu Thừa Vũ nhíu mày, ánh mắt nhìn ta lạnh đi.
Ta lại mang vẻ lo lắng.
"Ta cùng phu quân cùng đi, Ninh muội muội cũng xem như vì ta mà ngất, tuyệt đối không thể lơ là."
Tiêu Thừa Vũ dừng chân lại.
Gã nhìn ta với ánh mắt dò xét.
Nhưng không tìm ra chút sơ hở nào.
Bên ngoài tiếng khóc càng lớn.
Tiêu Thừa Vũ đột nhiên có chút bực bội phất tay.
"Mời phủ y đến xem bệnh cho Ninh trắc phi, bảo nàng ấy nghỉ ngơi, nói ta ngày mai sẽ đến thăm."
Tiếng khóc của nha hoàn dần xa, viện Phù Dung tắt đèn.
Nửa đêm, ánh trăng như nước chiếu vào.
Nhìn Tiêu Thừa Vũ bên cạnh.
Gã cũng biết, nếu làm ầm ĩ đến trong cung, sau này hắn chắc chắn sẽ bị trách mắng.
Vì vậy mới ở lại viện Phù Dung.
Nhớ đến hành vi thô bạo vừa rồi của gã như thể để trả thù, lòng ta dần lạnh lẽo.
May mắn thay, ta đã sớm biết, gã cũng không phải hạng người người tốt đẹp gì.
5
Ngày hôm sau, ta cùng Tiêu Thừa Vũ vào cung bái kiến.
Vừa về đến hậu viện, một cái roi mang theo tiếng gió rít liền quất về phía ta.
May mắn ta nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người tránh né, một tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u roi.
Cẩm Lý giật mình, đứng trước bảo vệ ta, quát lớn: "To gan!"
Chỉ thấy Ninh Âm mặc bộ y phục hồng thạch lựu, đầu cài trâm uyên ương đính chỉ vàng.
Một cây roi dài vung lên mềm mại nhưng đầy mạnh mẽ.
Tiêu Thừa Vũ nhìn ta nắm chặt roi, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Ninh Âm thì làm như không thấy ta.
Kiêu ngạo hếch cằm, ngọt ngào làm nũng với Tiêu Thừa Vũ.
"Điện hạ, ngài xem chiêu thức mới học của thiếp có lợi hại không?"
Tiêu Thừa Vũ cưng chiều nhìn Ninh Âm, giọng nói mang theo nụ cười.
"Âm Âm, đừng nghịch ngợm nữa."
"Sao còn không bái kiến Hoàng tử phi."
Ninh Âm lúc này mới không tình nguyện cúi đầu chào ta: "Bái kiến Hoàng tử phi."
Ta kìm lại sự lạnh lùng trong mắt.
Một câu của Tiêu Thừa Vũ, đã biến sự lấn lướt của Ninh Âm thành trò đùa nghịch.
Cẩm Lý tức đến nghiến răng ken két, ta đè tay nàng xuống.
Mặt mang ý cười, tự tay đỡ Ninh Âm đứng dậy.
"Ninh muội muội mau đứng lên, không cần đa lễ."
Ninh Âm đứng dậy, làm như không thấy ta.
Ôm lấy cánh tay Tiêu Thừa Vũ làm nũng, ngọt ngào và đáng yêu.
"Điện hạ, sao ngài về muộn vậy?"
"Thiếp tự tay làm món bánh mà ngài thích, muộn thêm chút nữa là nguội mất."
Tiêu Thừa Vũ cúi đầu, ánh mắt dịu dàng rơi vào Ninh Âm, chọc chọc vào đầu ả ta.
"Vậy sao có thể phụ lòng mỹ nhân?"
Nói rồi, Tiêu Thừa Vũ mới ngẩng đầu nhìn ta, nghiêm túc nói: "Nàng về trước đi, ta xem qua Âm Âm rồi sẽ bàn việc với nàng sau."
Trước khi rời đi, Ninh Âm cười và nháy mắt với ta.
Cẩm Lý tức giận đá vào cái bệ đá bên cạnh, hậm hực nói.
"Đêm qua còn ngất xỉu, hôm nay đã có thể vung roi, diễn còn giỏi hơn cả gánh hát Nam Khúc."
"Ngũ hoàng tử thật sự thiên vị!"
Ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người họ đi xa, mỉm cười đắc ý.
Ninh Âm càng gây chuyện, càng hợp ý ta.
Ta chỉ cần lặng lẽ xem kịch mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.