VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY ( 22)
Nhược Khê cùng Hách Phong đem chiếc đèn thắp sáng thả lên bầu trời, cùng lúc đó những hộ dân gần đó cũng thả lên. Hơn trăm chiếc đèn chiếu sáng bầu trời đêm, những đứa trẻ thấy cảnh đẹp cười phấn khích. Nhược Khê đang ngắm nhìn liền cảm thấy chân vái bị kéo nhẹ, cúi xuống liền thấy một đứa nhóc dùng ánh mắt say mê nhìn cô. Cô ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu thằng bé. Cô nhìn thằng bé này, từ đầu đến chân đều là y phục đắt tiền, chắc gia thế cũng không nhỏ."
- " Tiểu hài tử tìm ta có gì muốn nói sao?"
Cô nói bằng giọng mềm mại, bay bổng. Đứa bé kia không hiểu sao mặt đỏ lên, cúi gằm xuống, bàn tay nhỏ nắm váy cô càng chặt.
- " Tỷ tỷ xinh đẹp, ta muốn..."
- " Hửm, ngươi muốn tỷ tỷ làm gì nào?"
- " Thiên Hạo muốn tỷ tỷ xinh đẹp trở thành thê tử của Thiên Hạo."
Nhược Khê nghe xong ngớ người một lúc, quay người ra sau thấy khuôn mặt sát khí của Hách Phong liền cười lên.
- " Ha ha ha ha, được được, tỷ tỷ thành thân với ngươi, sau này là thê tử của ngươi."
- " Hạ Nhược Khê, nàng nên nhớ nàng mới là thê tử của ta, không phải là một tên nhóc chưa dứt sữa."
Cô bế thằng bé lên, đưa tay nhẹ xoa đầu nó, bĩu môi liếc về phía hắn.
- " Ta cứ thích thành thân với nó đấy, ít nhất nó sẽ ko hóa cầm thú hành hạ ta mỗi đêm."
- " Phong ca ca."
Một giọng nói ỏng ẹo truyền đến từ phía sau lưng, Nhược Khê rùng mình quay lại thì nhìn thấy một thân liễu yếu đào tơ tiến đến. Cô đánh giá cô ta cũng không phải dạng tốt lành gì, quần áo lả lướt, hở đủ chỗ, đi ngang qua còn tặng cô một cái liếc xéo. Cô ta nhào đến tình ôm cổ Hách Phong.
- " Phong ca ca, Tranh nhi nhớ huynh quá."
Hách phong nhanh chóng né qua rồi gật đầu cho có lệ, cô ta bắt hụt, ức chế, liếc mắt thấy đứa bé trong lòng cô liền cau mày bước đến.
- " Mạc Thiên Hạo, ai cho ngươi ở đây ôm ấp loại người này?"
Nghe câu loại người này còn nhắm vào ai ngoài cô nữa, đó nói rồi mà, thể nào cũng chạm trán nữ nhân ái mộ hắn. Cô lại càng ôm chặt thằng bé hơn.
- " Ai cho ngươi cướp tướng công của ta?"
- " Đến bây giờ nàng vẫn còn giỡn được à?"
Hách Phong tiến đến xách cổ áo của đứa bé từ trong lòng cô xuống đất rồi nói.
- " Mạc Khả Tranh, quản lý đệ đệ ngươi cho tốt."
- " Náy, tiện cho ta hỏi luôn, vị Khả Tranh cô nương đây là ai vậy?"
Khả Tranh vừa nghe nhắc đến cô ta, khuôn mặt tức giận trở nên kiêu ngạo, bước đến trước mặt Nhược Khê quàng lấy cánh tay Hách Phong.
- " Ta chính là tiểu thư của Mạc phủ, cha ta làm Hình bộ thượng thư ở trong cung. Khả Tranh ta chính là thanh mai trúc mã của Hách Phong ca ca đồng thời cũng là vị hôn thê của huynh ấy?"
Hách phong nhanh chóng gỡ tay ra khỏi người cô ta rồi trở về đứng bên cạnh Nhược Khê.
- " Nàng ấy chính là..."
Hắn ta chưa kịp nói xong, cô liền xen vào lời nói của hắn.
- " Ta là đích nữ của phủ thừa tướng, cha ta thừa tướng trong cung, mẹ ta là công chúa của Tây Khâu, lão thái thái của ta là tỷ tỷ của hoàng thượng."
XÍ, muốn phô trương thanh thế à? bổn cô nương đè chết ngươi. Mạc Khả Tranh nghe đến thế lực sau lưng cô, mặt tái mét, biết mình đụng vào lầm người, bèn im lặng cúi đầu.
- " À, vừa nãy cũng nghe Khả Tranh cô nương nói rằng cô và Hách vương gia có hôn ước?"
Khả Tranh nghe nhắc tới hôn ước mặt mày liền sáng sủa lên cả, vừa cười vừa nói.
- " Đúng vậy, ta và Phong ca ca đã có hôn ước từ nhỏ."
- " Mạc Khả Tranh, ta chưa hề biết có chuyện này."
- " Phong ca ca...."
- " Sao ta lại nghe nói vài hôm trước vương gia đã rước một khuê nữ về làm Hách vương phi?"
- " Hứ, cô ta là cái gì cơ chứ? Vài hôm nữa ta sẽ lại đá cô ta xuống rồi trở thành Hách vương phi."
- " Mạc Khả Tranh, ngươi câm mồm lại cho bổn vương."
Nhược Khê bỗng nhiên xoay người bước đi, đi được vài bước ngoái đầu lại nở một nụ cười thật tươi.
- " Ta chúc hai ngươi thiên trường địa cửu, bách niên giai lão."
Rồi không thêm bất cứ câu dư thừa nào mà bước di. Hách Phong muốn chạy theo, Mạc Khả Tranh liền ở phía sau giữ hắn lại.
- " Buông ra."
- " Phong ca ca, tại sao phải đuổi theo cô ta? Huynh đi thả đèn hoa đăng với ta đi."
- " Ngươi biết ngươi vừa nói chuyện với ai không?"
- " Thì ta nói chuyện với đích nữ của phủ thừa..."
Dường như cô ta nhớ ra cái gì đó, lòng trở nên hốt hoảng: " Đích nữ của phủ thừa tướng không phỉa là người mà hoàng thượng đã tứ hôn cho Phong ca ca sao? không lẽ...". Hách phong hất tay cô ta rồi cất giọng nói lạnh thấu xương.
- " Nàng ấy là thê tử của Hách Phong ta."
Hay ko mọi người ơi
Mọi người nhớ ủng hộ mình nhé. Mình sẽ cập nhật truyện mỗi ngày.
Tym Tym <3