Vương Tổng, Độc Chiếm Kiều Thê!

Chương 14: Âm thầm quan tâm




Trong phòng ngủ, Tống Nhật Thiên Mi thẩn thơ ngồi trên giường. Bên tai, tiếng nước chảy róc rách truyền tới từ phòng tắm, trước mắt là ánh trăng mập mờ bên áng mây trong khung hình cửa sổ.
Cô là người đang có tình yêu, nhưng lại giống kẻ mang nhiều sầu tư, miên man với những nỗi buồn không tên.
Ánh trăng kia, phải chăng cũng giống như cô và người ấy? Mập mờ, không thể biết rõ ngày mai, rồi sẽ ra sao...
*Cạch.
Âm thanh cửa phòng tắm được mở cũng chẳng đánh thức sự đắm chìm trong suy nghĩ của người con gái. Và dáng vẻ ấy của cô, đương nhiên đều đang được thu trọn vào tầm mắt của người đàn ông đứng ở phía sau.
Nếu đặt lên bàn cân so sánh giữa Tống Nhật Thiên Kim và Tống Nhật Thiên Mi, thì kết quả sẽ là bất phân thắng bại.
Mỗi người đều có nét đẹp của riêng mình.
Thiên Mi dịu dàng, trong sáng như làn nước mùa thua. Đôi mắt ngọc luôn đượm sắc buồn man mát, nhìn thôi đã thấy đáng được thương mến.
Thiên Kim mạnh mẽ, kiên cường vì quá khứ từng trải đau thương. Nhan sắc đẹp tựa như loài hoa Diên Vĩ, mang biểu tượng của trí tuệ, đại diện cho niềm tin và hy vọng. Cô quyến rũ, có sức hút riêng biệt như hoa gắn liền với quý tộc, hoàng gia.
Hoa kiêu sa, làm lòng người sa ngã.
Người đẹp tựa hoa, tự khắc đốn ngã lòng nhân.
Ai cũng xứng đáng có được tình yêu cùng hạnh phúc. Chỉ là mỗi một thời điểm sẽ có một khung trời mang tên riêng biệt, cứ ẩn nhẫn đợi chờ, rồi tự lòng sẽ được an nhiên, viên mãn.
"Hmm... Anh tắm xong rồi!"
Vương Tuấn Triết khẽ hắng giọng song cất lời, mới lay động được sự chú ý của Tống Nhật Thiên Mi.
Cô quay lại nhìn anh, khẽ cười hiền:
"Anh chu đáo thật, còn mang theo cả quần áo lẫn vật dụng cá nhân bên người."
"Hành lý của anh vẫn còn ở đây, tiện thể nên lấy ra dùng thôi! Cảm ơn em cho anh mượn phòng tắm!"
Thiên Mi đang được chiêm ngưỡng nụ cười tự nhiên nhất của người đàn ông đang dành cho mình và đây cũng là lần đầu tiên anh tự nguyện.
Tuy chỉ là một đường cong nhỏ trên môi, nhưng cũng đủ khiến cô vui vẻ trong lòng.
"Đêm nay, anh định ngủ ngoài phòng khách thật sao? Sofa nhỏ như vậy mà..."
"Không sao! Anh ngủ cũng ít nên không quan tâm mấy đến chỗ nằm."
Nói rồi, Vương Tuấn Triết mới mang quần áo dơ vừa thay ra xong mang cất vào túi đựng riêng, bên cạnh là va-li đồ được chuyển từ thành phố X sang đây.
Vì lý do nào đó mà anh đã thành lập một công ty con tại thành phố này, cũng chuyển tới đây sinh sống... Chắc không đơn giản chỉ vì muốn đi theo Thiên Mi chăm sóc cho cô trong thời gian công tác...
"Anh để tạm hành lý ở đây."
"Vâng!" Thiên Mi luôn mỉm cười thật ngọt ngào mỗi khi trả lời bất cứ một câu nói nào của người đàn ông ấy.
"Em nghỉ ngơi sớm đi, anh phải ra ngoài làm việc!"
"Anh cũng nghỉ ngơi sớm nha, sức khỏe mới quan trọng!"
"Ừm, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!" Lời chúc là thật, chỉ có nụ cười là miễn cưỡng trên môi.
Đến khi anh ấy mang theo laptop ra ngoài, thì đó là lúc đôi mắt của người ở lại vô thức đỏ au. Cảm xúc là một thứ gì đó thật sự rất khó để đè nén...
[...]
Vương Tuấn Triết ra phòng khách làm việc. Anh lãnh đạm trong tất cả hoàn cảnh, chỉ có khi ở gần ai đó, anh mới cởi mở và mỉm cười nhiều hơn.
Tiếc là, dẫu cho hiện giờ đang ở chung nhà, nhưng lại bị cách ngăn bởi một tấm cửa vô tri vô giác.
Phía sau cánh cửa ấy là một người phụ nữ đang lặng lẽ ngồi trên bệ cửa sổ, gặm nhấm cô đơn cùng ly rượu trong tay.
Tống Nhật Thiên Kim thiết nghĩ, tại sao bản thân lại buồn sầu nhiều như thế? Tại sao phải cảm thấy ganh tỵ khi chứng kiến em gái mình được người đàn ông ấy quan tâm chăm sóc? Rõ ràng cô đâu có yêu anh ta, chính miệng cô cũng đã thừa nhận như thế, sao bây giờ lại mâu thuẫn?
Tự hỏi, tự cười khinh bỉ chính mình, tự nốc cạn một ly rượu đầy, tự đưa bản thân chìm vào men say, để thần trí chẳng còn tỉnh táo, trước mắt là cảnh vật mông lung.
Hơi thở phả ra không trung chỉ toàn hơi men, gò má không ngại nhưng vẫn ửng hồng đáng yêu.
Hai hàng mi khẽ chớp, mỗi nhịp càng chậm dần và khép hẳn khi cô kịp tựa vào vách tường bên bệ cửa mà thiếp đi.
Giờ thì cô đã có thể chìm vào giấc ngủ mà không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ là những giọt lệ kia vẫn dở dang chưa kịp khô.
Đêm, mỗi lúc một khuya.
Vương Tuấn Triết đóng laptop lại khi công việc đã được giải quyết xong. Ngã lưng vào thành ghế sofa, nghỉ tạm trong giây lát. Anh đưa tay day nhẹ vầng trán vì bộn bề nhiều việc mà đang đau nhức.
Nhìn qua chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ đã điểm đến con số mười hai. Giờ là lúc nhiều người đã ngủ say, nhưng liệu người con gái ấy có ngủ hay chưa?
Anh đứng dậy khỏi sofa, giương ánh mắt trầm mặc nhìn về cửa phòng của người con gái nào đó. Những bước chân, từ từ sải về hướng đã định.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông ấy đã đứng trước cửa phòng, dùng tay không mở cửa.
Hóa ra cửa không hề bị khóa trái như anh đang nghĩ.
Khoảnh cách không còn, trước mắt anh là khung cảnh mờ nhạt của căn phòng chỉ được thắp sáng bởi ánh đèn ngủ mong manh.
Bước tới gần hơn. Giường ngủ trống không, liền khiến đôi mày kiếm trên gương mặt điển trai gắt gao nhíu lại.
Hoang mang nhìn dáo dát căn phòng, cuối cùng anh cũng tìm thấy người con gái ấy.
Cô ngủ quên bên bệ cửa sổ, mặc cho gió lạnh lùa vào người cũng không hề hay biết. Bên cạnh còn có rượu, anh thử cầm lên xem lại một phen giật mình khi biết chỉ còn cái chai không rỗng tuếch.
Một mình cô uống hết chai này ư?
Không ai trả lời, vì Vương Tuấn Triết đâu hỏi thành lời. Lúc anh tiến tới gần hơn với cô gái, chỉ còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, thì không cần hỏi cũng biết rõ rồi.
Nhìn cô thế này, ánh mắt lạnh ấy chợt hằn lên nỗi xót xa. Không nỡ để cô ngủ ngồi như thế, nên anh nhẹ nhàng bế cô lên giường.
Nào ngờ đến lúc đặt xuống, người ấy lại cố thủ không chịu buông ra, trong khi trước đó anh chỉ để tay cô choàng hờ qua cổ.
Cô say, nên lại muốn làm loạn ư?
🌹 Chương kế tiếp: Cấp Cứu
👉❤👈 Bấm Like cho Y nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.