Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 10: Tam Khẩu Đường?




“Rầm!”
Lâm Phong ném hai tên đàn em đi, hai người văng ra xa mười mấy mét rồi ngã mạnh xuống đất, miệng mũi chảy máu, không nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết!
Sau đó.
Lâm Phong dời mắt về phía anh Kê và đám đàn em, đôi mắt ấy lạnh như băng dưới địa ngục, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ hãi.
Anh Kê hơi nheo mắt lại, nghĩ thầm trong bụng.
Gã cảm nhận được nguy hiểm từ trên người Lâm Phong, nhưng gã không sợ!
Một người có lợi hại cỡ nào đi nữa thì có thể làm gì?
Hai quyền khó địch bốn tay, bên cạnh gã có nhiều đàn em như thế, hơn nữa tụi đàn em ai nấy cũng giắt một con dao thép bên hông!
Gã rất tự tin, cũng rất bình tĩnh!
Chỉ cần gã ra lệnh một tiếng, thằng nhóc trước mặt này sẽ lập tức bị chém không còn hình người.
Có điều gã phải tìm hiểu rõ lai lịch của Lâm Phong trước đã.
“Nhóc con, rốt cuộc mày là ai mà lại dám xen vào chuyện của Tam Khẩu Đường tao hả?”
“Tam Khẩu Đường?”
Lâm Phong tìm kiếm thông tin về thế lực này từ trong trí nhớ của mình, nhưng lại phát hiện mình chưa nghe nói tới bao giờ.
Nhưng điều này cũng bình thường thôi, dù sao mười năm trước anh cũng chỉ là một học sinh ngoan thôi.
Ngược lại, Lý Tiểu Khả ở đằng sau nghe thấy ba từ này thì mặt mày lập tức trắng bệch, căng thẳng hỏi:
“Các anh là người của Tam Khẩu Đường?”
“Ha ha… Cô bé này cũng có chút hiểu biết đấy!”
Anh Kê cười khẩy một tiếng.
Lâm Vân Dao hơi lo lắng, bèn nhìn sang Lý Tiểu Khả hỏi:
“Tam Khẩu Đường mạnh lắm ư?”
“Thật ra tớ cũng không rõ lắm.”
Lý Tiểu Khả thở ra một hơi, lại tiếp tục căng thẳng đáp:
“Tớ biết được Tam Khẩu Đường từ một người bạn trong lớp!”
“Nghe nói hội trưởng hội học sinh Đàm Tử Minh của trường chúng ta là con trai của một trong những đường chủ của Tam Khẩu Đường. Mà cái anh Đàm Tử Minh đó sâu không lường được, ở trường hầu như không có ai dám chọc anh ta! Ngay cả giáo viên gặp Đàm Tử Minh cũng phải cúi đầu gọi một tiếng cậu Đàm kia kìa.”
Nghe thấy những lời này.
Lâm Vân Dao vô thức che miệng lại.
Con trai đường chủ thôi mà đã lợi hại thế ư?
Vậy thì cả Tam Khẩu Đường sẽ đáng sợ đến mức nào?
Thảo nào ngay cả cảnh sát cũng không muốn can thiệp…
Cô ấy rất sợ hãi, bỗng nhiên cảm thấy hành động ngoan cố chống cự của mình chỉ là một trò đùa.
Điều quan trọng nhất là cô ấy không muốn anh trai mình xảy ra chuyện gì!
Anh ấy xuất hiện cứu cô hai lần liên tiếp, dù trái tim cô có băng giá đến đâu thì cũng đã bắt đầu tan chảy.
“Lâm Phong, thôi bỏ đi.”
Lâm Vân Dao lo lắng nói.
Lâm Phong quay đầu lại, kinh ngạc nhìn em gái mình.
Đây là lần đầu tiên em gái chủ động bắt chuyện với anh!
Mặc dù em ấy không gọi anh là anh hai, nhưng giọng điệu đã đỡ hơn rất nhiều, với lại câu nói vừa rồi rõ ràng là đang lo lắng cho anh.
Nghĩ vậy, anh thậm chí còn thấy hơi biết ơn đám người anh Kê!
Quả nhiên, cho dù có ăn hại đến đâu thì vẫn có giá trị lợi dụng thôi!
“Bỏ? Đánh hai thằng em tao thê thảm thế kia, mày bảo tao bỏ qua được á? Nếu không trả một trăm tám mươi vạn đây, chuyện hôm nay sẽ không xong đâu!”
Nghe thấy lời của Lâm Vân Dao, anh Kê cười khẩy.
“Quả thật không thể xong được! Dám ăn hiếp em gái tao, kết cục chỉ có một mà thôi.”
Lâm Phong bình tĩnh nói một câu.
Sau đó.
Không chút do dự!
Anh ngồi xổm một chân xuống, lấy đà bật nhảy lao về phía đám người anh Kê như một mũi tên.
Thật ra với thực lực của anh, chỉ cần giơ tay lên thôi cũng đủ giết đám người này một cách dễ dàng.
Nhưng như vậy sẽ hơi khác người một chút, Lâm Phong không muốn doạ em gái mình và bạn học của em ấy.
“Hừ! Đúng là không biết không sợ mà!”
Anh Kê khịt mũi một tiếng rồi vẫy tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.