Vương Xung lập tức đứng dậy, cười tủm tỉm nói:
"Cậu em Lâm, cuối cùng cậu cũng tới rồi!"
Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Anh tìm một chiếc ghế sô pha rồi ngồi xuống, tùy ý quan sát qua căn phòng sau đó hỏi:
"Ông nói trong điện thoại là có thứ tốt muốn đưa cho tôi, ý là sao?"
"Cậu em Lâm, đừng vội chứ! Bây giờ hãng còn sớm, chúng ta đánh bài poker giết thời gian đi đã."
Vương Xung vừa cười vừa nói.
"Đánh bài poker?"
"Đúng đó! Ba chúng ta chơi đấu địa chủ, hẳn là cậu em Lâm sẽ chơi chứ?" Lâm Phong nghe vậy thì nhìn Vương Xung thật sâu.
Chẳng lẽ, hành động này có ý nghĩa đặc biệt gì đó?
Anh cũng không tin đường đường là Chủ tịch Hội đồng quản trị của một tập. đoàn lớn mà lại nhàm chán thế này.
"Được! Vậy tôi chơi với mấy người một lát!" Đến cũng đã đến rồi, Lâm Phong suy nghĩ một hồi rồi vẫn gật đầu đồng ý.
"Ha ha, cậu em Lâm, tôi đã làm việc thì cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu thất vọng đâu!"
Vương Xung cười.
Cứ như thế. Ba người ở trong một căn phòng, đánh không biết bao nhiêu trận đấu địa chủ. Thấy trời đã gần tối.
Lâm Phong mới thở hắt ra, ném bài poker trong tay xuống, vẻ mặt không vui nói:
"Rốt cuộc là có chuyện gì đây? Mau nói nhanh chút đi, tôi lãng phí quá nhiều thời gian ở đây với các người rồi!"
Anh vốn tưởng rằng Vương Xung muốn mượn chuyện đánh bài poker để bày tỏ ý tứ gì đặc biệt.
Nhưng sau đó mới phát hiện, thật ra đây cũng chỉ đơn thuần là đánh bài poker thôi!
"Tôi lại còn đánh bài poker với hai tên ngốc các người hết cả một buổi chiều?" Chính Lâm Phong cũng cảm thấy có hơi khó tin.
Mình thật là ngu con mẹ nó ngốc!
"Cậu em Lâm, đừng giận mài! Để tôi gọi điện thoại hỏi trước đã."
Vương Xung vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
Chưa nói được vài câu thì ông ta đã cúp máy.
Sau đó lại nháy mắt với Trương Bân.
Trương Bân ngầm hiểu, lấy một tấm thẻ phòng trong chiếc túi da màu đen ra đưa cho Lâm Phong.
"Có ý gì đây?" Vẻ mặt Lâm Phong khó hiểu.
"Cậu em Lâm, đây là thẻ chìa khóa phòng tổng thống 1103 ở tầng trên, thứ tốt mà tôi nói ở trong phòng đấy, cậu tự đi qua xem là biết liền!"
Vương Xung mỉm cười.
Lâm Phong nghe vậy thì sắc mặt mới dịu đi chút.
Anh nhận lấy thẻ phòng rồi hỏi:
"Có thể tiết lộ cụ thể hơn một chút, nó là thứ gì không?”
"Gái này thì cậu em Lâm cứ tự đi nhìn là biết thôi! Tôi chỉ có thể nói cho cậu là chắc chắn cậu thích, thích đến nỗi không muốn buông tay!"
Nghe thấy vậy thì trong lòng Lâm Phong càng tò mò hơn.