Giang Quân Lâm nghe vậy thì giận quá hóa cười.
Lúc này cho dù tính tình của anh ta có thâm trầm và nhãn nại đến mấy thì cũng không thể kiềm nén được nữa rồi!
Lâm Phong đánh chủ ý lên người vợ chưa cưới của anh ta trước mặt mọi người thì cũng thôi đi, giờ lại còn tuyên bố muốn tiêu diệt toàn bộ nhà họ Giang á?
"Lâm Phong! Tao vốn chỉ coi mày là một tên hề mà đối xử, nhưng bây giờ mày đã thành công chọc giận tao rồi! Tao sẽ cho mày biết, kết cục của việc chọc giận Giang Quân Lâm tao sẽ thê thảm đến mức nào!"
Giang Quân Lâm thờ ơ nói.
Một lưồng hơi thở mạnh mẽ của Huyền Cảnh như ẩn như hiện.
Nếu không phải anh ta kiêng dè trong sân còn có người khác thì chắc chắn anh ta sẽ lập tức ra tay, một chưởng đánh chết Lâm Phong.
"Đừng nhịn nữa, mau ra tay tới đánh tao đi! Cầu xin mày... Cầu xin mày tới đánh tao đi!"
"Hôm nay tao đứng ở đây nói với mọi người, tao sẽ theo đuổi Y Nặc đấy! Mày có thể làm gì được tao nào?"
Bộ dáng Lâm Phong gợi đòn.
Cho dù nói thế nào, thì hiện tại nhìn từ bề ngoài, Giang Quân Lâm cũng là chồng chưa cưới của Y Nặc!
Nếu như bây giờ anh chủ động ra tay giết chết Giang Quân Lâm thì chắc chắn sẽ khiến cho Y Nặc phản cảm!
Nhưng nếu Giang Quân Lâm ra tay khiêu khích anh trước, thì anh sẽ phải tự vệ chính đáng rồi giết ngược lại Giang Quân Lâm, như thế thì tất cả đều rất đúng tình hợp lý!
Quá bỉ ổi!
'Tên Lâm Phong này thực sự quá bỉ ổi!
Giang Quân Lâm cũng không nhịn nữa, anh ta giơ chưởng lên, chuẩn bị giết chết Lâm Phong.
Nhưng đúng vào lúc này, Trần Thiên Hủ đứng bên cạnh im lặng từ đầu đến cuối chợt lên tiếng ngăn cản anh ta.
"Chờ chút đãi" "Anh Thiên Hủ, anh cũng thấy rồi đấy, việc này sao em có thể nhịn được nữa?"
Vẻ mặt Giang Quân Lâm tức giận đến mức đỏ bừng lên, gần như là mất hết bình tĩnh!
"Tốt nhất là nên làm rõ mọi chuyện đã, người kia là ai? Trần Thiên Hủ bình tĩnh hỏi. Anh ta mặc một thân đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng như sao.
Khuôn mặc góc cạnh rõ ràng khiến người ta vừa nhìn một cái đã có cảm giác sắc bén và nghiêm nghị.
"Người này tên là Lâm Phong, là bạn trai cũ của Y Nặc!"
Giang Quân Lâm cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nói ra thân phận của Lâm Phong.
Dù sao loại chuyện như vậy Trần Thiên Ngàn chỉ cần điều tra một chút là có thể tra ra, không cần thiết phải giấu giếm.
"Bạn trai cũ?" Trần Thiên Hủ nhíu mày.
Sau đó không biết là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt của anh ta lập tức lạnh xuống nhìn về phía Lâm Phong, hờ hững nói:
"Chuyện đã qua tôi cũng không muốn tính toán nhiều nữa, nhưng từ nay về sau tôi hy vọng cậu cách Y Nặc thật xa! Cậu không xứng với con bé!"
"Xùy, anh nói xàm! Nhà anh ở biển à mà quản rộng thế hả?"
Lâm Phong cười lạnh một tiếng.
Anh liếc mắt nhìn ra người đàn ông trước mắt này là một võ giả đỉnh cao! Nhưng thế thì đã sao?
Trong mắt anh cũng vẫn chỉ là con kiến hôi mà thôi!
"Tôi là anh trai của Y Nặc! Anh trai ruột... Thế nào? Có tư cách nói những lời này không?"
Trần Thiên Hủ lạnh giọng nói. Lâm Phong nghe vậy thì vẻ mặt ngẩn ra.
Anh theo bản năng nhìn thoáng qua Y Nặc ở bên cạnh, đã trông thấy vẻ mặt hài hước của cô, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Hóa ra là anh vợ sao! Hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp!”
Lâm Phong khế cười một tiếng.
"Đừng! Tôi không phải là anh vợ của cậu.
Hơn nữa tôi nói cậu không xứng với em gái của tôi! Nếu cậu vì muốn tốt cho con bé thì xin mời cậu cút thật xa ra!"
Trần Thiên Hủ hừ lạnh một tiếng.
"Tôi không xứng với cô ấy chỗ nào?" Lâm Phong hỏi.
"Cậu đặt tay lên ngực mà tự hỏi bản thân đi, em gái tôi đã vì cậu mà phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi?"
"Mấy năm qua con bé thảm biết bao nhiêu, cậu có biết không?"
"Con bé vì cậu mà không màng chống đối ba mẹ, khi nó mang theo con gái thuê một gian tầng hầm ẩm ướt âm u ở thì cậu đang ở đâu?"
Trần Thiên Hủ nói rồi lại cười lạnh một tiếng:
"Lâm Phong, chuyện không phải để đùa! Cũng vì nể mặt em gái tôi, nếu không... Bây giờ cậu đã là một cỗ thi thể rồi!"