Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 109: Mà đúng lúc này




"Anh, đừng nói nữa!" Lúc này, Trần Y Nặc lên tiếng ngắt lời Trần Thiên Hủ.
"Em ý, sau này tránh xa loại đàn ông này ra một chút, dây dưa với loại người người này không có lợi gì cho em hết!"
"Nó chỉ biết hút máu em hết lần này đến lần khác, sau đó lại đẩy em vào vực sâu không thấy đáy, vĩnh viễn không có đường quay đầu lại!"
Trần Thiên Hủ nhắc nhở.
Trần Y Nặc lắc đầu không đáo, cô xoay người đi về phía thang máy.
"Y Nặc, chờ anh với!"
Trần Thiên Hủ thấy vậy thì vội vàng đuổi theo!
"Lâm Phong, trân trọng những ngày tháng tiếp theo cho thật tốt đi!" Giang Quân Lâm lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Phong rồi cũng đuổi theo. Nhìn ba người rời đi.
Lâm Phong nhíu mày.
Lời anh vợ vừa mới nói kia là có ý gì?
Cái gì gọi là vì mình mà chống đối ba mẹ, mang theo con gái ở dưới tâng hầm ẩm ướt?
Không phải là vì trước đó có một khoảng thời gian hôn nhân không hạnh phúc sao?
"Lẽ nào cô bé kia chính là con gái của mình?” Lâm Phong kinh ngạc trong lòng.
Nhưng rất nhanh anh lại lắc đầu!
Mình mất tích mười năm!
Mà nhìn trong hình thì rố ràng cô bé kia cũng chỉ mới năm sáu tuổi, không thể nào là con gái của mình được!
"Mà thôi! Mọi chuyện cứ từ từ sẽ đến, không thể nóng
"Chí ít sau chuyện vừa rồi, dường như Y Nặc cũng không hề phản cảm với mình!"
Lâm Phong thở dài một hơi.
Sau đó, anh đưa ánh mắt nhìn về phía bốn người mẫu trẻ gợi cảm phía trước. rồi không vui nói:
"Mau đi về mặc quần áo vào đi, số tiền tôi đồng ý cho các cô không phải là ít! Tôi không có hứng thú với các cô."
"Anh là người tốt!" Ánh mắt phức tạp của bốn người mẫu trẻ gợi cảm nhìn lướt qua Lâm Phong. Lâm Phong hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:
"Tôi không phải người tốt lành gì cả! Số người tôi giết có khi còn nhiều hơn số người mà các cô đã từng ngủ cùng!”
Bốn người mẫu trẻ gợi cảm nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lập tức bật cười khanh khách:
"Anh đẹp trai, anh thật biết nói đùa đó!"
Cùng lúc đó. Dưới tầng, trong phòng tổng thống 903.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hai người Vương Xung và Trương Bân vừa mới làm xong việc, đang cùng ngồi trên ghế salon nhàn nhãn hút xì gà, dáng vẻ dương dương tự đắc.
"Bân Tử, vẫn là cậu có con mắt tinh tường! Biết cậu Lâm thích đàn bà, thế nên tôi mới có thể làm vui lòng cậu ta!"
Vương Xung nhả ra một vòng khói, híp mắt cười nói rằng.
"Cũng không biết là cơ thể người anh em Lâm bên kia có gánh được không nữa nhỉ?"
"Bốn người thôi mà! Đối với võ giả đẳng cấp như anh Lâm thì dễ dàng giải quyết không ấy."
Trương n cười nói. "Ha ha ha, nói cũng đúng! Bốn con bitch thôi ấy mà... Không đáng là gì cải"
"Đợi lát nữa sau khi cậu Lâm xuống, cũng không biết phải cảm ơn tôi thế nào đây!"
Vương Xung lại hút một hơi xì gà nữa, dáng vẻ nhàn nhã nói.
"Tôi cảm thấy, có lẽ cậu Lâm sẽ kết nghĩa anh em với anh luôn ý chứ!" Trương Bân suy đoán nói.
Vương Xung nghe vậy thì hai mắt sáng lên.
Có thể kết nghĩa với một võ giả Huyền Cảnh thì hiển nhiên là sẽ mang lại rất nhiều chỗ tốt cho ông ta!
Mà đúng lúc này.
"Két!"
Cánh cửa phòng cũng bị người từ bên ngoài đẩy ra, vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh đi đến.
"Ha ha ha, cậu Lâm! Cậu về sớm thế! Không tận hưởng thêm chút nữa rồi?" Vương Xung vội vàng đứng lên, nhiệt tình như lửa nói.
"Ông qua đây, tôi có lời muốn nói với ông."
Lâm Phong mỉm cười, ngoắc tay với Vương Xung một cái.
Vương Xung mừng thầm trong lòng!
Vẻ mặt này của anh bạn Lâm rất ám muội nha!
Chắc chắn là lần này chơi rất thoải mái!
"Cậu Lâm, thật ra thì không cần cảm ơn tôi đâu! Vốn là chuyện tôi nên làm mà... Chỉ là mấy người phụ nữ mà thôi, không đáng gì cả."
Vương Xung vừa xua tay vừa cưới híp mắt đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.