Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 111: Vậy thì cảm ơn cậu Lâm!




"Được rồi, chuyện này coi như xong thôi, lần sau đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!”
Lâm Phong xua tay.
Suy cho cùng hai người này cũng chỉ vì muốn lấy lòng mình thôi!
Anh cũng không cần quá nhỏ nhen!
Hơn nữa với tính cách này của Trương Bân, anh cũng rất tán thưởng.
"Vậy thì cảm ơn cậu Lâm! Tôi đảm bảo không có lần sau!”
Trương Bân âm thầm thở dài một hơi.
Ông ta là người, không phải thần, ban nãy chỉ vì nóng máu mà làm vậy! Nếu như Lâm Phong thật sự lấy mạng ông ta, ông ta cũng sợi
"Cậu em Lâm, chuyện này là do chúng tôi không suy nghĩ cẩn thận. Xin lỗi.”
Vương Xung cũng chán nản cười cười, tâm trạng vui vẻ ban nấy hoàn toàn không còn.
Lâm Phong gật đầu, không nói thêm gì chuẩn bị xoay người rời đi. Nhưng lúc này Trương Bân bỗng nhiên nói:
"Cậu Lâm, nếu như cậu rất thích Trần Y Nặc kia thì chỗ tôi thật ra cũng có chút tin tức về cô ấy, không biết cậu Lâm có hứng thú không?”
"Cái gì?”
Lâm Phong hỏi.
Trương Bân nghe vậy thì hơi vui vẻ hơn một chút, sau đó mới từ từ nói:
"Hiện tại trong vòng thượng lưu ở thành phố Kim Lăng đều đang đồn gia cảnh của Trần Y Nặc này cực kì bí mật, là con gái dòng chính của một thế gia siêu cấp ở Vân Xuyên!”
"Tuy rằng nhà họ Giang lợi hại nhưng muốn kết hôn với con gái dòng chính của một gia tộc lớn thế này cũng không dễ!”
"Tôi nghe nói Trần Y Nặc đồng ý lời câu hồn của Giang Quân Lâm là vì nhà họ Giang mời một thần y tới, vị thần y kia có thể trị hết bệnh của con gái Trần Y Nặc!”
Lâm Phong nghe thấy vậy thì hơi suy nghĩ, hỏi: “Con gái của Trần Y Nặc mắc bệnh gì?”
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết đó là bệnh nan y! Toàn bộ giới y học phương Tây cũng bó tay với loại bệnh này!”
"Mà thần y già lần này do nhà họ Giang mời tới thật sự không đơn giản, am hiểu Trung y, cho nên rất có thể sẽ chữa được khỏi cho con gái của cô ấy!”
"Thì ra là thế."
'Trong mắt Lâm Phong xẹt qua chút ánh sáng!
Thực sự là tìm thấy ánh sáng nơi cuối con đường!
Trên núi mười năm, y thuật của anh cũng đã được luyện tập tới mức thuần thuc cực kì.
Lão già kia truyền cho anh mười ba châm Âm Dương, đủ để đối phó với 99,99% các loại nghi nan tạp chứng trong thiên hạ.
"Tốt, tin tức này của ông rất có ích với tôi, tôi nợ ông một ân tình!” Lâm Phong nói xong thì bước lên phía trước, đặt tay lên trán Trương Bân.
Lát sau, một luồng linh khí nhỏ xíu thoát ra, làm vết thương trên trán Trương Bân từ từ khép lại.
Nhìn thấy điều này, đồng tử hai người Vương Xung và Trương Bân đều co rụt lại, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm!
Đây là thủ đoạn đặc biệt gì vậy?
"Cảm... cảm ơn cậu Lâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.