“Bùm!”
Kính cabin xe cẩu lập tức vỡ tan tành.
Người lái xe hoảng hồn sờ soạng người mình nhưng lại phát hiện mình không sao, thế là bèn thở phào một hơi.
“Phù, làm tôi sợ muốn chết!”
Sao gã biết được mạch máu của mình đã bị hòn đá của Lâm Phong làm vỡ đâu, tử vong chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Hơn nữa vì nguyên nhân vỡ mạch máu, đến lúc máu không được cung cấp sẽ chết trong trạng thái vô cùng đau đớn!
Mà sở dĩ Lâm Phong làm vậy đương nhiên là vì hiện tại anh không muốn giết người trước mặt em gái mình!
“Ầm!”
Lâm Phong lại đạp anh Kê một phát khiến gã văng ra xa bốn năm mét, sau đó lạnh lùng nói:
“Dẫn người của mày cút nhanh lên cho tao!”
“Dạ, dạ, dạ!”
Anh Kê không ngờ Lâm Phong lại bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy nên rất mừng rỡ, vội vàng cố đứng dậy, lau vết máu trên khoé miệng.
Cả đám chen chúc nhau trên hai chiếc xe cẩu xúc đất, bỏ chạy nhanh như một làn khói.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn cảnh này.
Mạch máu của đám người này đều đã bị đứt, trong thời gian ngắn tất cả bọn họ đều sẽ chết!
Ngoài ra anh còn để lại dấu trên người anh Kê.
Bất kể gã đi đến đâu, anh đều có thể tìm được!
Gia đình là một khối chỉnh thể mà.
Anh không chỉ muốn lấy mạng của đám người anh Kê, mà kẻ đứng sau sai khiến, thậm chí cả Tam Khẩu Đường gì kia, tất cả đều phải chết!
Nghĩ tới đây, Lâm Phong thở ra một hơi, dời mắt nhìn về phía em gái, cố nở một nụ cười trên môi, hỏi:
“Tiểu Dao, em không sao chứ?”
Lâm Vân Dao nhìn anh trai mình bằng ánh mắt phức tạp, nhất thời không trả lời.
Ngược lại, Lý Tiểu Khả đứng cạnh đó đi tới nhìn Lâm Phong với vẻ mặt sùng bái.
“Chú gì đó ơi, không ngờ chú lại mạnh đến vậy đấy, đúng là nhìn mặt không thể bắt hình dong mà!”
Nói xong, cô ấy còn đưa tay ra véo cánh tay Lâm Phong.
Vừa véo xong, mắt cô ấy sáng rực cả lên, cô ấy ngạc nhiên quay đầu lại nói:
“Tiểu Dao, chú ấy cứng thật đấy! Chú ấy cứng thật, quá mạnh! Quá lợi hại luôn!”
Lâm Phong nhìn Lý Tiểu Khả, khoé miệng khẽ giật.
Nếu người khác dám véo anh kiểu này thì anh đã tát cho một bạt tai rồi.
“Chú là anh trai của Tiểu Dao thật hả?”
Lý Tiểu Khả lại tò mò hỏi.
“Thật một trăm phần trăm, tôi là anh ruột của Tiểu Dao!”
Lâm Phong nói xong còn nhìn sang em gái mình, thấy em ấy không phủ nhận thì trong lòng rất vui.
Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua mà anh cảm thấy vui vẻ.
“Hừ! Tôi biết ngay mà! Nếu chú không phải anh của Tiểu Dao thì sao có thể liều mạng với đám côn đồ này được chứ!”
“Thế mà Tiểu Dao còn nói dối tôi là chú tới đi đại tiện nhờ! Đúng là…”
Lý Tiểu Khả bất mãn lẩm bẩm một câu.
“Tiểu Khả, cậu đừng nói lung tung!”
Lâm Vân Dao vội lên tiếng.
Lý Tiểu Khả nghe vậy bèn dí dỏm thè lưỡi, không nói thêm gì nữa, chẳng qua đôi mắt to tròn trong veo như nước vẫn cứ nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Phong và Lâm Vân Dao, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhân lúc hai người nói chuyện, Lâm Phong xách đống đồ mua hồi chiều lên, nói:
“Tiểu Dao, chiều nay anh ra ngoài mua cho em rất nhiều thứ, em xem có thích không này.”
Lâm Vân Dao chần chừ một lúc rồi cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận lấy.
“Để tớ xem mua những gì nào!”