Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 121: Phải biết là




Giờ khắc này, ất cả mọi người ở bên trong đều kinh hãi!
Hai nhân vật cấp đại lão Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai lại càng lạnh lẽo. toàn thân, có chút không biết phải làm sao
Phải biết là, hai người bọn họ không phải là hạng người bình thường gì.
Một người Địa Cảnh hậu kỳ, một người Địa Cảnh trung kỳ, là kẻ mạnh hàng đầu trong thành phố Kim Lăng!
Nhưng bây giờ, đây được coi là cái gì?
Chỉ là hoa mắt một cái mà thôi, hai người bọn họ đã bị thanh niên trước mặt này dễ dàng tóm lấy cổ, còn không có chút sức chống trả nào?
Cho nên, thực lực của thanh niên này mạnh đến mức nào? “Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?" Giọng nói của Đàm Thiên Hồng run rẩy.
Thân là đường chủ của Tam Khẩu Đường đệ nhất, cao thủ siêu cấp Địa Cảnh hậu kỳ, lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ hãi.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người có muốn sống hay không?"
Lâm Phong tiện tay ném hai người xuống đất.
Sau đó mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Lâm Phong lại ngồi lên ghế sô pha một lần nữa, chậm rãi rót một ly rượu chát.
Thuấn....
Thuấn di?
Ực!
Mọi người nuốt nước miếng, da đầu cũng tê dại!
Phóng tầm nhìn ra cả thành phố Kim Lăng lớn như, bọn họ tuyệt đối đều là kẻ ác trong số những kẻ ác, nhưng bây giờ thật sự có chút không biết làm sao.
"Tiền bối, lời vừa nấy của ngài là có ý gì?"
Không hổ là đệ nhất đường chủ, rất nhanh Đàm Thiên Hồng đã bình tĩnh lại, cung kính hỏi.
Bây giờ ông ta đối với chuyện mà Lâm Phong nói là hoàn toàn tin tưởng không chút nghỉ ngờ nào!
Tư Đồ Hạo chết rồi!
Toàn bộ tinh nhuệ của Đệ Nhị Đường Khẩu đều bị Lâm Phong trước mặt tùy ện hủy diệt!
Mặc kệ sau này như thế nào, thứ mà bây giờ ông ta có thể làm chính là nhượng bộ!
"Muốn sống thì làm chó săn của tôi, không muốn sống, vậy thì bây giờ tôi sẽ tiễn các người đi cùng với Tư Đồ Hạo."
Lâm Phong uống một ngụm rượu đỏ rồi nhàn nhạt nói. Nghe thấy lời này, đám người Đàm Thiên Hồng đều trầm mặc.
Làm chó săn của đối phương?
Tính làm nhục của hai chữ này quá lớn, hoàn toàn là không coi bọn họ ra gì.
"Tiền bối, yêu cầu của ngài có chút quá đáng quá rồi, cho dù thực lực của ngài rất.. "
Lúc này, một võ giả Huyền Cảnh hậu kỳ không giữ được bình tĩnh nữa, ông ta chậm rãi nói.
Còn chưa đợi ông ra nói xong, Lâm Phong đã nhổ rượu đỏ trong miệng ra, với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy được, rượu đỏ đã bắn xuyên qua lồng ngực của võ giả.
"Âm!"
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt của võ giả Huyền Cảnh hậu kỳ đã tối sâm xuống, nặng nề đổ xuống đất.
“Còn ai có ý kiến không? Thật ra con người tôi rất minh chủ, không thích ép buộc người khác.”
"Các người có thể nói thoải mái, nói có đạo lý thì tôi sẽ tiếp thu." Lâm Phong vừa nói, vừa đứng dậy quan sát tranh cổ trong phòng khách.
Hai tay anh chắp sau lưng, cứ như vậy đưa lưng về phía mọi người, không có một chút ý tứ phòng bị nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.