Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 133: Sao lại thế này?




“Cậu Tần, sao cậu lại tới đây?”
Lúc này, cậu thanh niên nhỏ tuổi kia cũng cười tủm tỉm chào hỏi.
“ỒI Chương Khâu, thằng nhóc này lại tới trường tôi tán gái à?”
Tân Phong ra vẻ kinh ngạc, bước đến nhẹ nhàng đấm cậu thanh niên kia một cái.
Chương Khâu hồn nhiên không thèm để ý, ngược lại lấy ra một điếu thuốc đưa sang, vẻ mặt lấy lòng nói:
“Cậu Tần, không phải vì muốn dựa vào uy danh của cậu sao! Không có cậu làm chỗ dựa, sao tôi dám tới nơi này tán gái?”
“Đừng nói vậy! Cậu tán gái không liên quan gì với tôi!”
'Tân Phong vừa nói, vừa thuận tay nhận lấy điếu thuốc kia.
Chương Khâu lập tức lấy bật lửa ra, cung kính châm lửa giúp anh ta. Tân Phong thở ra một ngụm khói thuốc, hỏi:
“Sao lại thế này? Có phải cậu lại bắt nạt đàn em của tôi không? Xem hai đứa nó khóc thương chưa kìal”
Chương Khâu nghe vậy lập tức kể lại một lượt chuyện đã sảy ra.
Tân Phong nghe xong nở nụ cười khinh thường.
“Hừ... Tôi còn tưởng rằng có chuyện gì nữa! Không phải chỉ là một chiếc xe thể thao rách nát sao? Cậu có cần như vậy không?”
“Với cậu Tân mà nói, chiếc xe thể thao Ferrari kia không đáng để nhắc tới, nhưng với tôi mà nói đó là món đồ rất quý giá!”
Chương Khâu vừa nịnh nọt, vừa cười nói. 'Trông thấy cảnh tượng này. Lâm Vân Dao đã mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Hôm qua khi đến trường làm thủ tục nhập học, Tân Phong này đã bén mảng tới đây quấy rầy mình, nhưng bị anh trai đánh chạy rồi.
Trước khi đi, anh ta còn buông lời hung ác, nói sẽ không bỏ qua dễ dàng như: vậy!
Hiện tại Tân Phong xuất hiện ở thời điểm này, không thể không khiến người ta nghĩ nhiều!
Đúng lúc ấy, Trần Lộ cười nói:
“Cậu Tần, tôi biết cậu là người có bản lĩnh! Hay là cậu giúp hai em học sinh này của tôi một chút đi? Cậu chỉ cần nói một câu là xong chuyện thôi mài!"
“Với tôi mà nói, tuy rằng phiền toái nhỏ kiểu này không đáng để nhắc tới, nhưng tôi đâu phải thánh mẫu, dựa vào đâu phải giúp bọn họ?”
'Tân Phong vừa hút thuốc, vừa dùng ánh mắt trêu tức nhìn lướt qua Lâm Vân Dao
Trần Lộ thấy vậy, bèn kéo Lâm Vân Dao sang bên cạnh, nghiêm khắc uy hiếp:
“Cậu Tần này có lai lịch kinh người! Nếu không muốn làm lớn chuyện, thì em mau cầu xin anh ta giúp đỡ! Nếu không em cứ chờ bị đuổi học, bị kiện đi!”
“Tôi..."
Lâm Vân Dao mấp máy cánh môi, không muốn lắm.
Nhưng khi cô ấy nhìn thấy vết thương mờ nhạt trên người Lý Tiểu Khả, kiên trì trong lòng lập tức tan rã.
Chính cô ấy thì sao cũng được, nhưng mà cô ấy không muốn liên lụy đến Tiểu Khả.
Tiểu Khả đã làm quá nhiều vì cô ấy rồi, nhưng lại bị ăn đòn, trong lòng cô ấy rất áy náy.
“Tần Phong, anh có thể giúp chúng tôi một chút không?”
Lâm Vân Dao gần như cắn răng nói ra một câu như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.